Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 7: Q.6 - Chương 7: Ta thật sự không phải cố ý bới móc




“Đến rồi!” Tròng mắt Lưu Quang chợt lóe, rất có hứng thú đứng lên.

”? Cái gì tới?” Tiểu Bạch mơ hồ, không hiểu lão Đại sao lại đột nhiên toát ra một câu như vậy.

Lưu Quang tức giận liếc mắt một cái.

”Đần! Ngươi nói cái gì tới? Mới vừa rồi còn khen ngươi cơ trí, thật là lãng phí tình cảm của ta!”

Mỗ Bạch nghe vậy, trong nháy mắt lĩnh ngộ. Mắt trợn to vui vẻ nói: “A ~~ lão Đại là nói Dương Tiễn đã tới? Ta đi xem một chút!”

Nói xong, liền chuẩn bị xông ra ngoài cửa. Lưu Quang lắc mình một cái, đưa tay ngăn lại.

”Ta còn chưa kích động, ngươi kích động cái gì? Ta đã bảo Tiểu Hắc ở đó coi chừng rồi, đợi hắn về đây kể với chúng ta một chút là được, chúng ta tạm thời chớ lộ diện.”

Bảo Tiểu Hắc coi chừng? Tiểu Bạch không hiểu. Tên ngu ngốc Tiểu Hắc kia có thể làm cái gì?

Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tiểu Bạch, Lưu Quang chậm rãi giải thích: “Nhân giới có một câu tục ngữ, tú tài mà gặp phải binh, không thể nói chuyện được. Dương Tiễn mặc dù không là tú tài, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám động thủ làm cái gì. Dù sao nơi này là Địa phủ, là địa bàn của ta! Hơn nữa Quỳnh Hoa tiên tử vẫn còn ở trong tay ta. Lần này hắn tới, mục đích đúng là mang Quỳnh Hoa tiên tử đi hoặc là gặp mặt một lần. Nhưng cũng chỉ tiếc là, ngay cả cửa lớn của Địa phủ ta cũng sẽ không cho hắn vào!”

Hai tay chắp sau lưng, Lưu Quang dạo bước đi trở về bên sofa, mở miệng tiếp tục nói: “Tính tình Tiểu Hắc ngươi cũng rõ ràng, chỉ biết cậy mạnh không dùng đầu óc. Hơn nữa đối với chuyện lần trước của Tiểu Vũ, hắn cũng vẫn rất tự trách. Dương Tiễn dù sao cũng là Nhị Lang thần quân, ở trên Thiên đình có một chút địa vị. Nếu như đổi lại là ngươi cùng Tiểu Thôi, ít nhiều gì cũng sẽ cố kỵ thân phận của hắn, sẽ không gây nhiều khó khăn. Nhưng Tiểu Hắc thì khác, hắn bất kể đối phương là người nào, dù hôm nay Thiên đế có tự mình đến, chỉ cần ta nói không mở cửa, hắn liền tuyệt đối sẽ không cho người bước vào Địa phủ một bước!”

Tiểu Bạch nghe vậy, có chút không cao hứng lầm bầm.

”Theo như những lời này của lão Đại, thật giống như nói ta cùng Tiểu Thôi đối với ngươi rất không trung thành. . . . . .”

Lưu Quang thính tai, xoay người cười cười với Tiểu Bạch.

”A, ta chưa nói các ngươi không trung thành. Chỉ là thời điểm các ngươi suy nghĩ, thế nào cũng lôi chủ kiến của mình vào. Cho nên có một số việc thích hợp với một số người, ta phân phối rất rõ ràng.”

Tiểu Bạch tỉnh ngộ, trong lòng âm thầm bội phục. Lão Đại quả nhiên là lão Đại, tính tình bọn họ nắm rất rõ ràng. Hắn không thể không ‘chân chó’ thừa nhận, tất cả đều bị lão Đại đoán trúng, nếu như để cho hắn đi Sinh Tử Môn ngăn Dương Tiễn, nói không chừng hắn thật không tuyệt tình được như vậy. Nhiệm vụ này, thực sự chỉ thích hợp với Tiểu Hắc chết não mà thôi.

. . . . . . .

Trước Sinh Tử Môn.

”Thật xin lỗi, ta là kẻ thô lỗ! Chỉ hiểu cái gì gọi là thúi lắm! Không hiểu được càn rỡ là có ý gì? Nếu không đại nhân như ngươi giải thích cho ta đi?”

Tiểu Hắc một bộ dạng vô lại, dù sao bình thường để bọn Tiểu Bạch mắng ngu ngốc đã mắng thành thói quen. Lúc này hắn coi như ngu ngốc một lần cũng tốt lắm. Tóm lại lão Đại nói rồi, vô luận như thế nào, cũng không cho người đi vào! Hắn muốn nghiêm khắc hoàn thành sứ mạng!

”Ngươi! Ta không cùng ngươi múa mép khua môi! Bảo Lưu Quang ra ngoài, ta nói chuyện với hắn!”

Dương Tiễn thấy Tiểu Hắc nói chuyện thô tục, hơn nữa nhìn dáng vẻ rõ ràng cố ý gây khó khăn cho hắn. Trong lòng biết chuyện lần trước, bọn họ vẫn ghi hận trong lòng. Muốn mượn chuyện trả thù. Chứ hắn đường đường là Nhị Lang thần quân, tại sao có thể để tiểu quỷ này trêu đùa?

Đuôi lông mày Tiểu Hắc nhảy lên, muốn gặp lão Đại?

Đưa ra một tay, miễn cưỡng mở miệng.”Có hẹn trước chưa?”

. . . . . Nhãi ranh?

Dương Tiễn hiển nhiên không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn Tiểu Hắc.

Mỗ Hắc có chút không nhịn được, nhưng vẫn tốt bụng giải thích: “Hẹn trước! Hiểu chứ? Chính là cùng lão Đại hẹn thời gian thời gian gặp mặt.”

Dương Tiễn theo bản năng lắc đầu một cái, “Không có.”

”Mẹ nó! Không có hẹn trước ngươi theo ta mò mẫm can thiệp cái gì? Ngươi cho rằng lão Đại của chúng ta cũng giống ngươi, cả ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm đi khắp nơi dạo lung tung à? Lão Đại nhà chúng ta rất bận rộn! Căn bản không thể phân thân, không phải ai muốn gặp thì gặp!”

Tiểu Hắc thô tục cuồng ngôn, căn bản không đem Dương Tiễn trước mắt coi là quan trọng. Nhớ tới ban đầu bị đánh thành bộ dáng đầu heo, thì có một bụng tức.

Dương Tiễn cũng hiểu được, thì ra Hắc Không Mệnh chính là cố ý trả đũa !

”Ngươi lui ra! Tự ta đi vào tìm Lưu Quang! Ta cũng không tin hắn nhìn thấy ta, còn dám để cho ta cút ra ngoài!”

Đang khi nói chuyện, liền đẩy bàn tay ngăn trở của Tiểu Hắc ra, ra vẻ sẽ náo loạn Địa phủ.

Cử động này không thể nghi ngờ là khiến người khác phát bực. Thân hình lóe lên, chắn trước mặt Dương Tiễn. Phất tay một cái về hướng hai tiểu tử thúi ở một bên xem cuộc vui nào đó nói: “Bảo vệ Sinh Tử Môn!”

Hai vị ‘Tiểu chính thái’ yêu quái và quỷ quái, vốn dĩ là ôm thái độ xem cuộc vui. Giờ phút này chợt nghe Tiểu Hắc phân phó, không hề nghĩ ngợi, một người một bên, nhanh chóng đóng cửa lại.

Cửa lớn ầm một tiếng, yêu quái cùng quỷ quái liếc nhau một cái. Lúc này mới nhận thấy được có cái gì không đúng. Dường như lần trước cũng là tình huống như thế, Chung Quỳ lão Đại để cho hai anh em bọn họ tử thủ Sinh Tử Môn, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào. Kết quả để một mình Nhị Lang thần một cước cứng rắn đạp đi vào.

Vuốt vuốt ngực tựa hồ còn đau đớn, hai anh chàng nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn mặt Tiểu Hắc ca không sợ ngăn ở trước mặt Dương Tiễn, nghĩ thầm hai anh em bọn họ cũng không thể thật không có nghĩa khí, bỏ hắn lại tự mình chạy trốn chứ?

Ừ! Trước xem tình huống một chút. Nếu như Tiểu Hắc ca bị đánh, bọn họ liền mở cửa trốn trước tiên. . . . . Mở cửa đi thông báo lão Đại!

Một trong hai gã sau khi hạ quyết tâm, liền núp ở cạnh góc tường yên lặng theo dõi biến hóa. Không mang chút bộ dạng nào là muốn tiến lên giúp Tiểu Hắc trợ uy.

Dương Tiễn liếc mắt cửa lớn bị đóng chặt, khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh.

”Thế nào? Lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ? Còn dám không tự lượng sức cản đường của ta?”

Tiểu Hắc cười lưu manh, đưa ngón trỏ ra quơ quơ.

”Ta thật không phải cố ý bới móc! Thứ nhất, ngươi nói nói bậy. Nơi này chính là Địa phủ, căn bản cũng không có con đường của ngươi! Thứ hai, mặc dù ta rất muốn cùng ngươi đánh nhau một cuộc, nhưng lão Đại phân phó, không thể cùng ngươi động thủ. Nếu ngươi cảm thấy ta làm phiền mắt ngươi, có thể đánh ta. Chỉ là lão Đại đã nói trước nói với ta, sau khi ta trở về, nhìn thấy trên người ta có bao nhiêu vết thương, hắn sẽ tạo ra vài vết thương ở trên người của người kia để đền bù cho sự hy sinh của ta.”

Mỗ Hắc nói láo mà mặt không đỏ tim không nhảy. Chỉ là Lưu Quang quả thật có giao phó cho hắn. Nhưng kẻ ngu cũng biết đây là Lưu Quang lừa dối người. Bạch Nhược hôm nay đã là một thnh viên của Địa phủ, Lưu Quang không thể nào tổn thương nàng. Nhưng tên khốn Dương Tiễn này lại không biết. Lừa hắn cũng không sao.

Quả nhiên, nghe lời ấy của Tiểu Hắc, cả khuôn mặt Dương Tiễn tối đen. Quanh thân tản mát ra một cỗ khí thế thô bạo hung ác.

”Hắn dám!”

Tiểu Hắc cố ra vẻ trấn định nhún vai. “Lòng của lão Đại ta không dám suy đoán, hắn có dám hay không ta không biết…, chỉ là khi hắn biết Vũ nha đầu bị ném xuống Vong Xuyên Hà thì cũng dám một người một kiếm trực tiếp giết tới Thiên Đình. Ta nghĩ, cõi đời này hình như không có chuyện hắn không dám làm đâu? Nếu không, ngươi cứ đánh ta một chút để xem thử?”

Đôi tay Dương Tiễn nắm rất chặt, nhìn thấy mỗ Hắc không sợ hãi khuôn mặt tươi cười, nhiều lần hắn cũng không nhịn được muốn ra tay. Chỉ là. . . . . .

Quả đấm nắm chặt chậm rãi buông ra, Dương Tiễn hít một hơi thật sâu.

”Lưu Quang rốt cuộc muốn như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.