Tam ca tên là Hồng Lệ, người cũng như tên, hắn có một đôi mắt màu đỏ như
ngọn lửa, xinh đẹp trẻ trung ai cũng kinh ngạc. Có điều, tính cách hơi
nhỏ mọn và tính tình trẻ con nhưng cũng là người được sủng ái nhất. Hắn
có tài ca múa, mọi người ngày đêm vui vẻ đều dựa vào tài ca múa của hắn, danh chấn cả Nguyệt Tố thành. (Meg: nguyên văn của nó là tháng tố,
nhưng giáo trình hán ngữ của em ghi tháng = nguyệt, nên để thế)
Đôi
mắt đỏ yêu mị, Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, nhìn nam nhân đang ở trong bồn tắm, đây chính là người mà Tư Huyền đã nói, tam ca Hồng Lệ? Hồng Lệ
thấy Tiểu Vũ đứng im tại chỗ, sững người nhìn hắn, bất giác giương môi
khẽ cười, biểu hiện gợi cảm mê người.
“Sao hôm nay ngũ đệ lại biến
thành câm rồi? Tốt lắm tốt lắm, mau đến đây chà lưng giúp ta, buổi tối
còn phải diễn đó, chẳng lẽ người không muốn kiếm tiền?”
Thấy
không thể từ chối được, Tiểu Vũ bất đắc dĩ nhắm mắt đi về phía trước hai bước, nhận lấy chiếc khăn lông của Hồng Lệ, cúi đầu lúng túng chà lưng
giúp hắn. Ngồi ở trong bồn tắm, ánh mắt của Hồng Lệ quay vòng, ngẩng đầu nhìn người đứng ở phía sau đang giúp hắn chà lưng tà mị cười một tiếng. Bất chợt dang tay, kéo lấy cổ áo Tiểu Vũ, nhân lúc nàng kinh ngạc, một
tay ném nàng vào bồn tắm. Uỳnh! Bọt nước văng khắp nơi. Tiểu Vũ có chút
chật vật bò dậy, cố vịn bừa vào một điểm tựa để đứng lên, khi mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là lồng ngực trắng noãn của ai đó. Lồng ngực đó
hiện giờ đang khẽ rung rung, từ đỉnh đầu nàng truyền đến một tiếng cười
thực vui vẻ:
“Haha, Ngũ đệ. Ngươi hôm nay quả nhiên có việc gì đó
nha, mới có như vậy mà đã bị ta đánh lén. Có thời gian thì phải tìm đại
ca luyện chút võ công đi”
Hồng Lệ vừa cười vừa đỡ lấy Tiểu Vũ.
Bồn tắm tuy lớn nhưng dù sao thể tích cũng có hạn. Hồng Lệ dù sao cũng
là một nam nhân có vóc người to lớn cao ngạo, giờ phút này Hồng Lệ đến
gần Tiểu Vũ, cái đầu nhỏ bé của nàng lập tức tưởng tượng lan man, nàng
đang cùng một nam nhân dáng dấp yêu nghiệt ở trong cùng một bồn tắm? Mẹ
nó! Tiểu Vũ chợt đứng lên, không ngại một thân áo bào xanh ướt nhẹp,
luống cuống ra khỏi bồn tắm, không để ý tới yêu nghiệt ở trong bồn. Thấy vậy, Hồng Lệ bật cười ha ha. Nàng đem khăn lông ném trả cho hắn rồi
xoay người nhanh chóng rời đi, không dám quay lại lần nữa. Cho đến khi
đi ra khỏi cửa rồi, nàng còn nghe thấy tiếng của Hồng Lệ vọng lại từ
phía sau
“Ngũ đệ! Xấu hổ cái gì chứ! Chỉ là tắm chung thôi mà,
khi còn bé không phải chúng ta cũng đã tắm chung rồi hay sao. Yên tâm
đi, Tam ca sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”
Tiểu Vũ luống cuống không
kịp chạy trốn, trong lòng thầm than ‘A di đà Phật! Tội lỗi! Tội lỗi’.
Nàng mặc dù không phải sắc nữ nhưng nhìn thấy sắc đẹp như thế ngay trước mặt, chảy vài giọt nước miếng, phun một chút máu mũi cũng là việc bình
thường.( Miu: Nguỵ biện, tất cả chỉ là ngụy biện)
Sau khi thoát
khỏi tâm trạng bối rối, các giác quan của nàng bắt đầu lấy lại cảm giác. Hiện giờ toàn thân nàng ướt đẫm, rất là nhếch nhác. Thế nhưng, nàng
không thông thuộc đường ở đây nên về phòng thay y phục kiểu gì đây? Đang lúc buồn bực thì nàng thấy cách đó không xa có một người đang đi tới.
Người đó mặc chiếc áo màu xanh lá cây nhạt, dáng dấp rất xinh đẹp, trong đầu Tiểu Vũ ngay lập tức nhớ tới lời của Tư Huyền.
Tứ ca tên là Bích Hiên, lòng dạ như bồ tất, không thể trơ mặt nhìn người khác chịu khổ.
Ra cửa chỉ cần gặp tên ăn xin, cũng không quản đối phương là người lừa
gạt, hắn sẽ luôn ném chút bạc vụn cho bọn hắn. Sau này, không biết người nào truyền tin này đi khắp nơi, làm cho Tứ ca chỉ cần vừa ra khỏi cửa
là sẽ gặp rất nhiều tên ăn xin trên đường hắn đi. Mà Tứ ca còn không
quản ngại phát tiền cho tất cả những tên ăn mày trên đường mà hắn gặp,
sau khi bố thí xong rồi mới nhớ ra mình ra ngoài để thay người ta đặt
mua hàng hoá. Thường thường, hắn cũng rất hay nhặt những con mèo hay con chó hoang về nhà, đại ca vì thế mà rất đau đầu nhưng mà không thể nói
hắn cái gì. Chỉ là từ đó, không bao giờ để hắn ra ngoài đặt mua hàng hoá thường ngày nữa. Ha ha, Bích Hiên hay mặc đồ màu xanh lá. Tiểu Vũ nheo
mắt lại, cuối cùng cũng tìm được người dẫn đường rồi. Tiểu Vũ cười híp
mắt, chạy ra ngoắc ngoắc gọi Bích Hiên. Quả nhiên mỹ nam mặc áo xanh mỉm cười đi tới.
Đến gần thì chợt kinh ngạc nói:
“Ngũ đệ? Ngươi làm sao mà lại biến thành bộ dạng này?”
Tiểu Vũ bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu một cái tỏ vẻ không muốn giải thích,
nhưng lại không muốn lộ ra sơ hở nên cố bình tĩnh nói với Bích Hiên:
“Không có sao, chỉ là không cẩn thận rơi xuống nước thôi. Cái đó, ta có chút
lạnh, trước tiên ngươi có thể lấy một bộ y phục cho ta thay được không?”
Bích Hiên nhát mắt mấy cái, thần sắc có chút không hiểu, đưa ngón tay chỉ về phòng bên cạnh, mở miệng nói:
“Đó không phải là phòng của ngươi sao? Ngươi có thể trở về phòng thay a”
Tiểu Vũ thuận tiện nhìn lại, lúng túng không hiểu, trong miệng thầm than
‘Làm sao mà biết được chứ? Phòng nào cũng thiết kế như nhau, bình thường làm sao có thể phân rõ phòng của ai’ Bích Hiên tai rất thính, nghe Tiểu Vũ nói vậy không khỏi đưa tay sờ chán Tiểu Vũ, có chút ân cần nói:
“Ngũ đệ không sao chứ? Có phải trúng gió nên thần trí mơ hồ không? Có cần ta kêu nhị ca đến xem không?”
Tiểu Vũ trợn mắt, nghĩ thầm ‘có ngươi mới thần trí mơ hồ! Ai mà gặp gõ được
mấy huynh đệ nhà ngươi chắc thần trí cũng đều mơ hồ cả!’ Rồi nàng phất
phất tay nói:
“Không sao, không sao, ta trở về phòng thay quần áo, ngươi định đi làm gì thì làm đi”
Dứt lời, Tiểu Vũ cất bước rời đi. Bích Hiên còn có chút không hiểu đứng
nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng Tiẻu Vũ rời đi, gãi gãi tai, lẩm bẩm,
giống như là thần trí vẫn còn mơ hồ…
Tiểu Vũ vội vã trở về phòng. Mở tủ treo quần áo ra, đập vào mắt nàng toàn là những chiếc áo màu xanh nước biển.
Xem ra bảy anh em nhà này mỗi người có một màu riêng. Tiểu Vũ lắc đầu một
cái, tuỳ ý cầm một cái áo màu xanh ném lên giường, đưa tay ra muốn cởi
thắt lưng thì chợt dừng lại. Trời ạ, đây chính là thân thể của một nam
nhân a. Muốn thay quần áo chả phải cởi sạch sao? Ách…Cái này….Tiểu Vũ
trong lòng rối loạn, không biết làm thế nào cho phải. Hiện tại toàn thân nàng ướt nhẹp, vô cùng khó chịu, nhưng nếu thay quần áo thì sẽ..nhìn
thấy hết của nam nhân này.
Ngũ Ca tên là Túc Thanh, cũng là một
nam nhân rất lợi hại, đầu óc thông minh vô cùng. Các cửa hàng lớn nhỏ
của Nhạc gia toàn bộ đều giao hắn xử lí. Nhạc gia ngày đêm có thể vui vẻ phồn hoa, công lao của Ngũ ca là không nhỏ. Túc Thanh, Túc Thanh, Tiểu
Vũ thấp giọng mặc niệm. Không phải là ta cố ý làm xấu thanh danh của
ngươi, chờ ta làm xong việc, sẽ hoàn toàn biến mất trước mắt ngươi. Đấu
tranh tư tưởng một hồi, Tiểu Vũ quyết định trước tiên cứ thay quần áo
đã. Trong miệng nàng không ngừng lẩm bẩm phi lễ chớ phi lễ chớ nhìn sau
đó bắt đầu nhắm mắt cởi quần áo. Nàng cố gắng không để cho mình chạm vào bất kỳ địa phương nào không nên chạm, cố gắng không sờ đến da thịt của
hắn, khó khăn lắm Tiểu Vũ mới hoàn thành quá trình thay y phục đầy gian
nan. Vỗ vỗ ngực, Tiểu Vũ lại khôi phục tinh thần sảng khoái rồi tự nhủ
‘đi thôi, mau đi làm chính sự thôi!’
Đẩy cửa ra, chợt nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Dường như có một thanh âm đang quanh quẩn trong đầu nàng.
“Nữ nhân đáng chết, dám lợi dụng thân thể của ta, mau đi ra ngoài cho ta!”
Tiểu Vũ tay cầm cạnh cửa, ra sức lắc đầu một cái. Thật không ngờ linh lực
của Túc Thanh lại lớn hại như vậy, thiếu chút nữa ép được hồn của nàng
thoát ra rồi.