Cha con Cô diễm và Lưu Quang rất ăn ý đảo cặp mắt trắng dã, nghiêng đầu
xoay qua một bên, lựa chọn trực tiếp bỏ qua. Mà Dương Tiễn thấy rõ người tới, nhanh chóng muốn bò lên hành lễ. Lại lòng có dư mà lực không đủ,
ngực bị thương làm cho hắn nhăn mặt nhăn mày.
Thiên đế ngồi xổm
người xuống, ý bảo Dương Tiễn không cần đa lễ. Vươn tay qua giúp Dương
Tiễn kiểm tra thương thế, sau khi xem vết thương ở ngực hắn, lắc đầu
phát ra âm thanh chậc chậc.
“Ta nói muội phu này, một chưởng của
ngươi không nhẹ nha. Thế nào? Muội muội ta lại khiến ngươi tức giận?
Chọc ngươi phát ra lửa giận lớn như vậy?”
Hừ! Cô diễm đối với mỗ
Thiên đế, hoàn toàn không phát giận. Một là vì hắn là ca ca mà Thải Lam
kính yêu nhất, hai là vì mỗ lão nhân này là lão già không biết xấu hổ,
giả ngu giả si đã thành thần, giả ngây giả dại là cao thủ, cao hứng thì
phẫn phẫn **, thời điểm tức giận thì khóc lóc om sòm xấu lắm. Tóm lại,
hắn vừa thấy mỗ lão nhân, trong lòng liền không thoải mái. Nếu có thể,
thật muốn đem đầu hắn mở ra, nhìn xem bên trong là cái gì.
Thiên đế thấy cô diễm không thèm nhìn hắn, mím mím miệng, đem tầm mắt dời về phía Lưu Quang.
“Ai nha nha, đây không phải là cháu trai nhỏ đáng yêu của ta sao! Thật là
một ngày không gặp như cách ba thu. Con là tiểu tử thối không lương tâm, có con dâu liền quên cậu. Nhớ ngày đó, ta và mợ con ngậm đắng nuốt cay
đem con nuôi lớn, chịu đủ bao nhiêu ánh mắt lạnh, đã bị bao nhiêu tra
tấn. Con thì ngược lại, hiện tại đủ lông đủ cánh, liền trực tiếp trở
mặt, người cậu anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như ta đây đã
bị quên không còn một mảnh . Ô ô ô ô, sao số ta khổ vậy, nuôi dưỡng con
sói mắt trắng như con.” (bác Thiên đế này ko có chiện gì làm sao, đóng
kịch dễ sợ ^^)
Lưu Quang đối với ông cậu già thích diễn trò không biết xấu hổ này, thật sự không có bao nhiêu hảo cảm. Nay thấy hắn một
phen nước mắt, một phen nước mũi rõ ràng là giả vờ giả vịt, liền đem mặt nghiêng sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
“Thiên đế! Diêm vương
quản hạt Địa phủ thế nhưng lại xuất hiện yêu ma, hành vi này, đã phạm
vào Thiên Quy, thỉnh Thiên đế hạ lệnh xử trí!”
Dương Tiễn lảo đảo đứng lên, chắp tay hành lễ bẩm báo với Thiên đế. Lời này vừa ra khỏi
miệng, lập tức khiến cho mỗ ba người chú ý.
Cô Diễm khinh thường
cười lạnh một tiếng, liếc mắt qua Thiên đế trong ánh vàng chói mắt, nghĩ rằng, còn không biết ai xử trí ai đâu.
Lưu Quang vô vị nhún vai, vuốt cằm chậc chậc thành tiếng. Ôi, cái gì gọi là lấy oán báo ơn, hôm
nay hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ. Cho nên nói vì sao hắn nhìn gã ba mắt chỉ thấy khó chịu chính là nguyên nhân này. Có người nha, chính là trời
sinh lang tâm cẩu phế, đặc biệt gã ba mắt này lại thích làm bạn với chó. Cho dù trước kia đối xử với hắn không tệ. Xảy ra chuyện hắn sẽ đối phó
ngươi.
“Ta biết rồi, đứa nhỏ à. Chuyện này ta đến xử lý là tốt rồi, ngươi nên làm gì thì làm đi thôi.”
Phun ra một câu làm cho Dương Tiễn hoàn toàn không nói gì được, Thiên đế
nghiêng người đối mặt với Cô Diễm và Lưu Quang. Mắt vừa chớp, lại nở nụ
cười.
“Ta nói tốt xấu gì ta cũng là Thiên đế, hơn nữa Thần cùng
Ma hướng đến thế không cùng tồn tại. Hôm nay nếu để ta gặp được các
ngươi, ta sẽ không thể ngồi yên không để ý, càng không thể ở trước mặt
thần tử của ta làm mất bổn phận, các ngươi thấy là cùng tiến lên hay là
một đấu một?”
Lời này vừa nói ra, lúc này khiến cho mỗ cha con trừng trắng mắt.
Đuôi lông mày Cô Diễm nhíu lại, “Ta nói lão già kia, ngươi thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Thế nào? Muốn đánh nhau phải không? Đến đây, ta vẫn chờ đánh với ngươi một trận. Nay vừa vặn đúng tâm nguyện
của ta!”
Hai tay Lưu Quang ôm ngực, hứng trí cười lên tiếng.
“Lão già, ngài thật sự là càng sống càng không ra gì. Được rồi, vì thể hiện
đức tính tốt đẹp kính già yêu trẻ, con đứng qua một bên xem cuộc chiến
là được. Tốt xấu gì các ngài đều là người thân của con, nếu ai bất hạnh
chết đi, con cũng có thể giúp đỡ thu dọn thi thể.”
Thiên đế đảo
ánh mắt, tựa hồ không muốn để cho Lưu Quang rời khỏi như vậy, vừa mới
chuẩn bị ngẫm lại biện pháp, chỉ thấy một đạo khí thế đánh qua. Vội vàng nâng tay mà chắn.
“Thèm vào! Bà nội ngươi! Còn chưa hô bắt đầu ngươi đã ra chiêu, cái này gọi là phạm quy ngươi biết không?”
Thiên đế gầm lên giận dữ, đáng tiếc lời nói rống ra hoàn toàn làm cho người ta không nói được lời nào.
Mày Cô Diễm vừa kéo, thật sự cùng mỗ Thiên đế tư tưởng khác hẳn người
thường, không có lời nào để nói. Rõ ràng mắt điếc tai ngơ, lại ra tay
đánh tới. Tức khắc, ánh sáng nổi lên bốn phía, hai người nhào tới đấu
với nhau.
… .
“Gì? Sao lại đánh nhau?”
Ở bờ sông
đối diện, Thải Lam vừa chuẩn bị bay qua chào hỏi Thiên đế, chỉ thấy
tướng công thân ái cùng ca ca thân ái nhà mình đánh nhau.
Bạch
Nhược không biết là đến khi nào, sau khi thấy bóng người bờ bên kia đánh nhau, thần sắc hơi kinh ngạc. Mà tầm mắt đảo qua, khi nhìn thấy bộ dáng Dương Tiễn khóe miệng đầy máu ôm ngực đứng một bên tựa hồ là bị trọng
thương, sắc mặt liền thay đổi. Cũng không nề hà bờ bên kia nhiều nguy
hiểm, vội vàng chạy vội qua.
Lúc này Dương Tiễn cũng nhìn thấy
Bạch Nhược. Vì để nàng không bị hai người đang đánh nhau vô tình làm bị
thương, chạy nhanh đến bên người nàng.
“Nàng tới làm gì? Không thấy bên này rất nguy hiểm sao? Nhanh chạy qua bờ bên kia đi.”
Đến trước người Bạch Nhược, Dương Tiễn liền nghiêm túc mở miệng. Nói xong
liền lôi kéo Bạch Nhược hướng bờ bên kia kéo đi. Thế mà dưới chân Bạch
Nhược giống như mọc rễ, ở tại chỗ không nhúc nhích. Cứ như vậy bình tĩnh nhìn Dương Tiễn.
Dương Tiễn xoay người, nhìn nàng không rõ. “Sao vậy?”
“Ngươi bị thương.”
Bạch Nhược nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu che giấu chút lo lắng.
Dương Tiễn nghe vậy, tùy ý xoa xoa máu tươi bên môi, không thèm để ý nói:
“Không có việc gì, bị thương nhẹ chút thôi. Đừng lo cho ta, nàng về
trước đi. Tới bên Tiểu Vũ mà đợi. Bên này rất nguy hiểm.”
Bạch Nhược không để ý, không hề báo động trước, nước mắt liền tràn ra hốc mắt. Tâm Dương Tiễn cả kinh, thần sắc thay đổi.
“Làm sao vậy? Bị thương sao?”
Hai người lúc này đứng trên cầu Nại Hà, hai bên bờ sông Vong Xuyên, một bên ánh chớp nổi lên bốn phía, hừng hực khí thế đánh nhau. Một bên an an
tĩnh tĩnh, đứng cách xa xem hai người diễn.
Người áo trắng lắc
lắc đầu, cũng không biết lấy đâu ra quyết tâm cùng dũng khí, nhìn mỗ nam tử anh tuấn một ngày kia bắt đầu, liền vẫn đi theo phía sau quấn quít
lấy nàng. Lẩm bẩm nói: “Ngươi thích, rốt cuộc là Quỳnh nhi hay là Bạch
Nhược?”
Dương Tiễn ngẩn ra, hiển nhiên không dự đoán được Bạch
Nhược sẽ hỏi loại vấn đề khó hiểu này vào giờ phút này. Đột nhiên, ánh
sáng lóe lên trong óc.
Đúng vậy, hắn biết Bạch Nhược chính là
Quỳnh nhi, Quỳnh nhi chính là Bạch Nhược. Cho nên vẫn gọi tên cũ. Nhưng
Bạch Nhược luân hồi mất trí nhớ, cho dù nói với nàng, nàng chính là
Quỳnh nhi, nhưng nàng không chút có cảm giác. Bởi vì trong trí nhớ của
nàng, hoàn toàn không có Quỳnh nhi tồn tại. Nàng ở đây, chính là Bạch
Nhược.
Trách không được Bạch Nhược mặc dù không bài xích hắn theo bên người, nhưng mỗi khi nghe thấy hắn gọi nàng là Quỳnh nhi, luôn
không muốn để ý tới. Trách không được mỗi ngày hắn đi theo bên người
nàng, nói những chuyện liên quan đến Quỳnh nhi, một chút nàng cũng không hứng trí. Trách không được biết rõ nàng có cảm tình với hắn, nhưng vẫn
không muốn nhận hắn. Bởi vì, nàng không biết hắn yêu rốt cuộc là Quỳnh
nhi, hay là nàng Bạch Nhược.
Dương Tiễn tràn ra một tiếng than nhẹ, hai tay nắm lấy Bạch Nhược. Nét mặt bị thương tái nhợt chợt biểu lộ một chút cười nhạt.
“Ta thích, là nàng! Mặc kệ nàng là Quỳnh nhi, hay là Bạch Nhược. Ta thích
chính là người này! Thực xin lỗi, tha thứ cho ta vì không thấu hiểu tâm
tình của nàng, không nghĩ đến cố kỵ trong suy nghĩ của nàng. Nếu nàng
không thích cái tên Quỳnh nhi, từ nay về sau, ta gọi nàng là Nhược Nhi
có được không?”