Lưu Quang dùng ý niệm truyền lời, Quỳnh Hoa Tiên Tử rất rõ lí lẽ gật đầu,
thật ngoan ngoãn phối hợp với Lưu Quang không có bất kỳ động tác gì.
Thần sắc đã khôi phục lạnh nhạt, trong mắt hàm chứa mấy phần thê lương
như cũ.
“Này! Lão Đại ngươi nếu biết tự tiện xông vào cấm địa là
tội lớn, vậy ngươi còn trắng trợn dẫn ta xông vào? Ủa? Đúng rồi ngươi
không phải nói Thiên đế lão đầu cùng Vương Mẫu lão thái kia là thân
thích của ngươi sao! Vậy ngươi sợ cái gì? Cho dù thủ vệ thiên binh phát
hiện ra ngươi, cũng không dám động tới ngươi chút nào đúng không?”
Mỗ Vũ đứng ở bên cạnh Lưu Quang, nhìn có chút hả hê đặt nghi vấn. Trong
lòng thầm vui, ta xem ngươi còn dương dương tự đắc nổi không, thế nào,
da trâu thổi không rách chứ?
Lưu Quang khẽ mỉm cười, nhanh chóng
ra tay nắm được cái mũi nhỏ của mỗ Vũ. Có chút tức giận nói: “Nhìn tiểu
nha đầu không có lương tâm như ngươi kìa, cũng không nghĩ xem ta vì ai
mới xông vào cấm địa này? Muốn vui vẻ thì phải trả ra chút giá cao đúng
không? Ngươi muốn giễu cợt lão Đại của ngươi, có tin ta liền đem ngươi
ném ra giao cho những thủ vệ thiên binh kia xử trí hay không?”
Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn!!! Tiểu Vũ trợn trắng mắt, mặc dù không phục, nhưng vẫn rất không có cốt khí ôm chặt cánh tay mỗ Quang, dẩu môi không lên tiếng nữa. Trên mặt Lưu Quang tràn đầy nụ cười nồng đậm, nhìn Vũ nha đầu vừa đáng yêu vừa đáng hận này, lắc đầu cười khổ. Hoàn toàn
không biết Quỳnh Hoa Tiên Tử đang đứng ở một bên trên mặt tất cả đều là
kinh ngạc.
Gì? Đây là Diêm Vương đại nhân sao? Đây là Diêm Vương
Lưu Quang làm cho chúng tiên tử Thiên Đình thần hồn điên đảo nhưng cũng
không coi trọng bất cứ một ai đó sao? Không biết một màn hôm nay, nếu để cho những tiên tử kia thấy, có thể cũng như nàng kinh ngạc không dứt
hay không? Suy nghĩ tung bay, đã thấy địa phương mới vừa rồi truyền đến
tiếng kêu, có một bóng dáng tái nhợt nhanh chóng chạy tới. Đợi thấy rõ
người nọ, đôi mắt của Quỳnh Hoa Tiên Tử hơi co lại, sau đó từ vẻ kinh
ngạc mới vừa rồi hoàn toàn chuyển thành khiếp sợ.
Sao? Sao hắn lại đến nơi này?
Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng đã nhận ra có người tiến đến, đồng thời ngẩng
đầu nhìn lại. Chỉ thấy bên vách núi kia, nơi mà Quỳnh Hoa Tiên Tử mới
vừa đứng, giờ phút này đã có một vị nam tử áo trắng đang đứng. Nam tử áo trắng vóc người to lớn cao ngạo đứng ở bên vách núi, cúi đầu nhìn
khoảng không gian đen kịt bên dưới vách đá, hai tay nắm chặt có chút run rẩy.
“Quỳnh nhi. . . . . .”
Một tiếng kêu gọi thật thấp tràn ra miệng, ngay sau đó chính là một tiếng thét tê tâm liệt phế.
“Quỳnh nhi!”
Ánh mắt Tiểu Vũ sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy vẻ khiếp sợ.
Nhìn thấy tình cảnh lúc này, và liên tưởng tới những lời mới vừa rồi của Quỳnh Hoa Tiên Tử, mỗ Vũ nhất thời liền nghĩ thông suốt tất cả. Chỉ là. . . . Má ơi! Lại là hắn??? Sao lại là hắn vậy???
So sánh với
Tiểu Vũ khiếp sợ, giờ phút này Quỳnh Hoa Tiên Tử nhìn thấy nam tử áo
trắng kia, đã sớm không khống chế được. Quên mất mới vừa rồi đã đáp ứng
Lưu Quang không nên lên tiếng, nghe tiếng thét tê tâm liệt phế của nam
tử kia, nàng cũng không kịp suy nghĩ gì nữa. Theo bản năng liền muốn
xông lên phía trước. Lưu Quang tay mắt lanh lẹ, trong lòng biết được giờ phút này khuyên bảo cũng không làm nên chuyện gì, cho nên phất tay gõ ở phía sau cổ Quỳnh Hoa Tiên Tử, trước khi nàng hôn mê, chế trụ thân thể
kia đang ngã xuống.
Đắc tội.
Đây là câu nói sau cùng mà
Quỳnh Hoa Tiên Tử trước khi hôn mê nghe được. Chỉ là nàng hoàn toàn
không hề để ý, trái tim đã đặt trọn lên người của nam tử áo trắng bên
vách núi đó. Tiểu Vũ đi tới, liếc mắt nhìn Quỳnh Hoa Tiên Tử hôn mê, sau đó nhìn Lưu Quang giơ một ngón tay cái.
“Lão Đại, mọi người đều
nói. Người làm đại sự, phải có lòng dạ độc ác, ngàn vạn lần không thể
phụ người. Hôm nay vừa thấy, ta mới thật sâu lĩnh ngộ, lão Đại quả nhiên là người làm việc lớn, cái tay đó cứ đập xuống như vậy, mí mắt đều
không nháy một cái. Chậc, chậc, chậc, một mỹ nhân như thế, nói đánh cho
bất tỉnh liền đánh cho bất tỉnh, cũng chỉ có ngươi mới có thể xuống
tay.”
Pằng! Trên đầu mỗ Vũ bị hung hăng đánh một cái, Lưu Quang cười đến rực rỡ.
“Lão Đại ta còn có chiêu độc ác hơn đây, ngươi cứ khen ta mấy câu, ta liền
có thể đem ngươi đánh cho bất tỉnh, rồi trực tiếp từ nơi này ném về Địa
phủ. Ngươi có muốn thử một chút không?”
Mỗ Vũ chợt che miệng, đầu lắc giống như trống lắc. Nàng thừa nhận nàng không phải thanh niên tốt
có cốt khí, dưới ức hiếp của thế lực tàn ác, nàng chỉ phải ngoan ngoãn
cúi đầu đi vào khuôn khổ.
“Tiểu Vũ, chúng ta đi!”
Lưu
Quang ôm lấy Quỳnh Hoa Tiên Tử, dùng ý niệm nhắn nhủ câu này, sau đó đôi môi khẽ mở, xem bộ dáng là muốn đọc lên thuật độn thân.
Chợt
cánh tay bị người bắt lại, Lưu Quang không hiểu nhìn Tiểu Vũ. Chỉ thấy
nàng đưa tay chỉ vào nam tử áo trắng trên vách đá, bộ mặt nghi ngờ nói:
“Lão Đại, chúng ta liền bỏ mặc hắn lại sao? Nhìn dáng vẻ hắn, hình như
cho là vị hoa mỹ nhân này đã nhảy xuống vách đá. Hắn có thể thương tâm
quá độ, cũng nhảy xuống theo hay không?”
Lưu Quang nghe vậy hừ
nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía người ở vách đá kia, hơi khinh bỉ
nói: “Ngươi quá khinh thường hắn rồi. Có lẽ hắn thật sự có tình cảm với
Quỳnh Hoa, nhưng muốn hắn nhảy xuống theo, đó tuyệt đối là không thể
nào. Không nói đến chuyện khác, chỉ bằng thân phận địa vị hiện thời của
hắn ở trên thiên đình, hắn cũng nhất định sẽ không vì một nữ nhân đã
chết, mà phá hủy tương lai sáng ngời trước mắt của hắn.”
Tiểu Vũ nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn như cũ có chút khốn đốn hoặc không hiểu.
“Được rồi, chúng ta rời đi trước thôi. Thủ vệ thiên binh cũng sắp chạy tới.
Đến lúc đó cho dù hắn có muốn nhảy xuống cũng nhảy không được.” Lưu
Quang không nói nhiều nữa, ngưng thần nhẹ đọc chú ngữ, thân hình ba
người nhất thời biến mất không thấy gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Vũ sớm một chút liền rời giường. Không biết tại sao, vừa nhắm mắt
lại, bên tai liền truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế kia. Trong đầu
lại xuất hiện bóng dáng nam tử áo trắng vô cùng thương tâm trên vách đá
đêm qua, Tiểu Vũ gãi gãi sau tai, vỗ mạnh cái ót lẩm bẩm: “Mẹ ơi! Không
nhìn ra Nhị Lang thần kia cũng là nam nhân động tình? Hắn và Quỳnh Hoa
Tiên Tử là một đôi?”
Không biết tối hôm qua sau khi bọn họ đi thì đã xảy ra chuyện gì? Nhị Lang thần không biết có nhảy xuống đó? Hay bị
thủ vệ thiên binh bắt được? Những câu hỏi liên tiếp nổ tung trong cái
đầu nhỏ của mỗ Vũ, phiền não gãi gãi đầu, bật người dậy. Vén lên bức rèm che trong Tử Tiêu Cung, vươn tay đánh về phía vị mỹ nam nào đó đang
nhắm mắt dưỡng thần trên giường êm bằng lông nhung màu trắng.
“Lão Đại! Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nhị Lang thần kia hiện tại như thế nào?” Lôi cổ áo Lưu Quang, mỗ Vũ lo lắng hỏi.
Lưu Quang khẽ cau mày, mở mắt ra nhìn gương mặt nào đó phóng đại trước mặt, khóe miệng nhẹ cong, cười yếu ớt nói: “Đây chính là phương thức chào
buổi sáng của Tiểu Vũ nha đầu sao?”
Trong tay vừa dùng lực, dùng
sức lắc lắc thân thể người khác. Bất đắc dĩ không biết là hơi sức mình
không đủ lớn, không làm gì được. Lưu Quang không động đậy chút nào, chỉ
có chiếc áo màu đen kia bị túm biến hình.
“Lão Đại!!! Ngươi đừng
giả vờ ngu với ta! Thiên đình này xảy ra chuyện gì, ngươi cũng biết! Mau nói cho ta biết đi! Sau đó xảy ra chuyện gì? Nhị Lang thần kia rốt cuộc như thế nào?”