“Cái gì! ? Lưu Quang bảo ta quỳ ba ngày?”
Nghe Tiểu Hắc thông truyền xong, vẻ mặt Dương Tiễn không thể tin được. Vốn
định không quản cái khác, trực tiếp vọt vào tìm người. Bỗng nhiên nhớ
tới, lúc trước, khi Lưu Quang đánh tới Thiên đình, có nói qua với hắn
những lời như vậy.
“Một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống cầu xin ta!”
Thì ra Lưu Quang đã sớm tính toán chu toàn hết thảy, cho nên mới cố ý đem
cái chai kia cho hắn. Chờ sau khi hắn khôi phục trí nhớ biết được hết
thảy, thì làm cho hắn nếm thử cảm giác mất đi người âu yếm.
Đáng chết! Dương Tiễn căm giận cắn răng. Hận không thể trực tiếp vọt vào tìm Lưu Quang đánh một trận ngươi chết ta sống.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh.
Hắn ngẫu nhiên đi ngang qua trước vườn hoa của Nguyệt lão. Trong vườn hoa
của Nguyệt lão nở đầy kỳ hoa dị thảo, áo nàng trắng hơn tuyết, dung nhan thanh lệ chứa mỉm cười đẹp tuyệt trần. Bàn tay trắng nõn với xuống một
bông hoa, ông lão ở đối diện tức giận dậm chân.
“Ai nha nha, Quỳnh nhi ngoan, đừng đuổi tận giết tuyệt với lão già như ta chứ! Nếu không thì, chúng ta lại cược lần nữa?”
Người áo trắng bị nói mà cười lên tiếng, cảm giác ở cửa có tầm mắt nhìn nàng. Liền theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại.
Một cái liếc mắt đó, là vạn năm.
Quỳnh nhi. . . . .
Dương Tiễn nhíu mày, hai tay nắm chặt.
Ngay thời điểm Tiểu Hắc nghĩ hắn muốn ra tay, chỉ thấy thân hình Dương Tiễn
ngã xuống, đầu gối khụy xuống, liền như vậy thẳng tắp quỳ xuống.
“Nói với Lưu Quang, hi vọng hắn không nuốt lời! Ba ngày sau, ta muốn nhìn
thấy Quỳnh nhi! Nếu hắn dám lừa gạt ta, người của Địa phủ, ta thấy một
giết một!”
Tiểu Hắc bị hành động của Dương Tiễn dọa, càng bị khí thế của hắn phát ra vào giờ phút này làm kinh sợ.
Nhẹ giọng khụ khụ, không biết nên nói cái gì. Xoay người rời đi.
Lão Đại ơi lão Đại! Lần này đùa quá lố rồi! Nếu để Dương Tiễn biết, Quỳnh
Hoa Tiên Tử sớm không nhớ rõ hắn là ai, vậy hắn có thể nổi điên phá hủy
Địa phủ hay không?
…
“Lão Đại!”
Tiểu Vũ đi vào thư
phòng, nhìn thấy Lưu Quang thích ý nằm trên sô pha phơi nắng mặt trời.
Không khỏi vui vẻ tiến lên, ôm hắn giống con mèo nhỏ, ở trong lòng hắn
cọ cọ.
Lưu Quang bị hành động này chọc cười, tay với qua sờ sờ đầu nàng nói: “Nói đi, lại gây chuyện gì ?”
Tiểu Vũ bất mãn ngẩng đầu, đảo cặp mắt trắng dã.
“Không phải gây chuyện! Ta có việc hỏi chàng. Thời điểm ta bị nhốt ở sông Vong Xuyên, có phải đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết hay không?”
Lưu Quang ngồi dậy, giả ngây giả dại nói: “Không có. Không phát sinh chuyện gì.”
“Sao có thể không có việc gì!” Vẻ mặt Tiểu Vũ không tin. “Nước sông Vong
Xuyên sinh sôi không ngừng, ta được cứu ra thế nào? Ta mơ hồ nhớ được
hình như là vài người cùng nhau thực hiện pháp thuật, sau đó lão Đại đem ta và Tiểu Cẩn cứu lên bờ. Thật sự kỳ quái! Không phải ông chú Thiên đế khó chịu với ta, mới phái Dương Tiễn ném ta xuống sông sao? Sao có thể
cho phép chàng cứu ta chứ?”
Lưu Quang cười cười, thấy bộ dáng
Tiểu Vũ nếu hỏi không được đáp án vừa lòng, liền thề không bỏ qua. Cảm
thấy cũng không cần phải gạt nàng, dù sao sớm hay muộn nàng cũng sẽ
biết.
“Ta đi Thiên đình cùng lão già đó phân rõ phải trái. Hắn
nói với ta, sẽ không đáp ứng đem nàng cứu lên. Sau đó ta còn cùng lão ta chơi một trò chơi tranh số phiếu, số ít phục tùng đa số, cuối cùng ta
thắng, lão ta nguyện chịu thua, liền đem luật trời sửa lại.”
Lưu
Quang nói nhẹ nhàng bâng quơ, một chút cũng không nói lúc ấy hắn điên
cuồng bao nhiêu, chỉ cần Thiên đế không gật đầu cứu người, hắn thực có
thể gây ra một trận đại chiến giữa các thần tiên.
Tiểu Vũ cũng
nghe ra sự tình tuyệt đối không đơn giản như Lưu Quang nói, nhưng thấy
Lưu Quang không muốn nhiều lời, nàng cũng biết không nên hỏi lại.
“Sửa lại luật trời? Vậy điều luật về việc thần tiên động tình, có phải đã trở thành phế thải hay không?”
Lưu Quang nhéo nhéo cái mũi Tiểu Vũ, cười cười tùy ý nói: “Đương nhiên! Chủ yếu chỉ sửa điều này thôi! Bằng không ta làm sao dám mạnh mẽ thẳng thắn công khai quan hệ của chúng ta.”
Tiểu Vũ nghe vậy, hưng phấn mở miệng.
“Vậy Bạch Nhược có phải sẽ không bị phạt hay không? Vậy nàng có thể trở về cùng Dương Tiễn đoàn tụ phải không?”
Sắc mặt Lưu Quang trầm xuống, không nghĩ tới cô gái nhỏ cao hứng không vì
chuyện của họ, mà là quan tâm Quỳnh Hoa Tiên Tử cùng Dương Tiễn. Thực
muốn tìm hiểu xem nha đầu kia có phải quá tốt bụng hay không? Cũng không nhớ tới ngày đó là ai ném nàng xuống sông, là ai hại bọn họ chia lìa,
khiến hắn thường xuyên đau đớn đến tận xương tủy.
“Nàng hi vọng bọn họ đoàn tụ? Lúc trước Dương Tiễn làm hại nàng thảm như vậy, nàng còn muốn giúp hắn?”
Tiểu Vũ nhìn thấy Lưu Quang dường như tức giận, nhanh chóng tiến đến ôm hắn, nói lấy lòng: “Ai nha ~ đừng nóng giận. Tuy rằng Dương Tiễn đáng giận,
nhưng Bạch Nhược không sai! Chàng ngẫm lại xem, nàng thích Dương Tiễn
như vậy, lúc trước vì mà hắn liều lĩnh nhảy xuống Trọng Quang nhai. Hiện tại tuy rằng không có trí nhớ, nhưng ta nghĩ, đáy lòng nàng nhất định
không quên Dương Tiễn. Coi như chúng ta có lòng tốt làm việc thiện, để
Bạch Nhược về Thiên đình cùng Dương Tiễn đoàn tụ được không?”
Hừ! Lưu Quang đem mặt xoay qua một bên, không muốn quan tâm kẻ nhiệt tình quá độ nào đó.
Tiểu Vũ vuốt vuốt quai hàm, thấy Lưu Quang không nghe khuyên bảo, suy tư một lát, tròng mắt vừa đảo, liền câu cổ Lưu Quang, rất nhanh ở trên môi hắn ấn xuống một nụ hôn.
Vốn định sau khi cho chút ngon ngọt liền né ra, không nghĩ tới cái ót bị người giữ lấy. Lực đạo trên môi càng mạnh
mẽ, sâu sắc, mỗ yêu tinh vạn năm rốt cục hiện nguyên hình.
Nụ hôn chấm dứt, hai người thở hổn hển thâm tình nhìn nhau. Tiểu Vũ từ trong
mắt Lưu Quang, thấy được áp lực đã lâu **. Không khỏi đỏ bừng mặt, vì
không để chính mình bị tử hình ngay tại chỗ, nhanh chóng mở miệng nói:
“Giúp bọn họ đi, được không?”
Lưu Quang không trả lời, cúi xuống nhẹ nhàng cắn lên cánh môi Tiểu Vũ.
“Đời trước nhất định là ta nợ nàng.”
Tiểu Vũ vui mừng tránh khỏi trêu đùa của Lưu Quang, vui vẻ nói: “Chàng đáp ứng rồi?”
Mỗ Quang dúi đầu vào gáy Tiểu Vũ, ngon ngọt bị đánh gãy, rất khó chịu.
Nhưng thấy bộ dáng Tiểu Vũ vui vẻ như vậy, cũng không đành lòng đánh gãy nàng. Đành phải vô lực nói: “Không cần chúng ta hỗ trợ, Dương Tiễn hiện tại đang quỳ ở ngay bên ngoài Sinh Tử Môn.”
Cái gì?
… .
Sinh Tử Môn bị đẩy ra, Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một áo đen, một áo đỏ đứng thẳng ở trước cửa.
Vẻ mặt người áo đen khinh thường, mặt nhếch qua một bên, bộ dáng căn bản
không muốn quan tâm tới hắn. Vẻ mặt thiên hạ váy hồng kinh ngạc, tựa hồ
không nghĩ tới hắn cũng có thời điểm bị báo ứng.
“Hừ! Sao đây? Cố ý đến đây chê cười ta?”
Dương Tiễn cười lạnh một tiếng, mở miệng tự giễu.
Bộ dáng Lưu Quang vẫn xa cách như trước, ánh mắt nhìn qua một bên, không
thèm quan tâm. Tiểu Vũ hơn nữa ngày mới lấy lại tinh thần, túm túm ống
tay áo Lưu Quang, kinh ngạc nói: “Lão Đại! Sao hắn lại quỳ ở nơi này?”
“A ~ ta bảo hắn quỳ, thể hiện chút thành ý mà thôi. Để cho hắn biết, cửa
lớn của Địa phủ ta không phải dễ đá, người của ta không phải dễ khi dễ.”
Tiểu Vũ nhìn thấy vẻ mặt hờn dỗi như trẻ con của Lưu Quang, bất đắc dĩ thở dài lắc lắc đầu.
“Được rồi lão Đại à! Đừng làm khó dễ hắn, để cho hắn vào đi.”
Lưu Quang nhăn mày lại, rất không ủng hộ.
“Vì sao! Ta nói rồi, muốn hắn quỳ ba ngày, mới được có mấy khắc thôi!”
Dương Tiễn nghe thấy lời này của Lưu Quang, thiếu chút nữa hộc máu. Hắn rốt
cuộc có quan niệm thời gian hay không? Cái này gọi là mấy khắc sao? Hắn
quỳ đã mấy giờ rồi có được không!
Tiểu Vũ lại bày ra sắc mặt lấy lòng, ôm cánh tay Lưu Quang đong đưa.
“Lão Đại, xem như ta cầu xin chàng được không? Đừng làm khó dễ hắn, để cho hắn cùng Bạch Nhược gặp mặt một chút đi.”
Nghe thấy hai chữ Bạch Nhược, Dương Tiễn thoáng ngẩn người. Mà Lưu Quang lại chợt nghĩ tới cái gì, đôi mắt chợt lóe, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Được rồi, xem như nể mặt nàng, để cho hắn vào vậy.”