“Phong Thần, Lôi Thần! Hai người lăn ra đây cho ta!”. Lưu Quang hướng lên
không trung gào thét, Tiểu Vũ sợ hãi co rúc vào trong lòng hắn, nàng
chợt cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Hắn ôm Tiểu Vũ, tay hướng lên lưng
nàng vỗ nhè nhẹ, ý bảo nàng không cần sợ hãi. Lưu Quang nhíu mày, thấy
giữa không trung không hề có động tĩnh, hắn bất giác tăng thêm giọng
điệu: “Ta nói lại lần nữa, Phong Thần Lôi Thần, nhanh lăn ra ra đây cho
ta!”
Ầm ầm… sau mây đen xuất hiện hai nam tử dáng người khôi ngô, thần sắc lúng túng, ánh mắt không dám nhìn về phía Lưu Quang. Mấy người Chung Quỳ hướng bọn hắn chào hỏi, hai nam tử kia chỉ ha ha cười mấy
tiếng, tiếp tục đứng ở mây đen, thần sắc rõ ràng rất không tự nhiên.
“Diêm vương Lão đại, gọi Tiểu thần không biết có việc gì?”. Phong Thần mở
miệng hỏi, kỳ thật trong lòng hắn đã sớm biết rõ. Không khỏi cảm thán,
bọn họ làm tiểu thần đã hao công tổn sức lại còn chẳng có cái kết quả
tốt gì. Không đắc tội phía trên thì cũng đắc tội phía dưới. Mà cái vị
“phía dưới” này chính là nhân vật tuyệt đối không nên đắc tội.
“Chuyện gì?” Lưu Quang nhếch môi cười lạnh. “Nếu bây giờ bổn vương buông tay,
các người ngay cả bổn vương cũng muốn cùng nhau bổ à!”.
“Không, làm
sao lại thế chứ?”. Lôi Thần lắp bắp nói. “Diêm vương, Ngài có phật quang hộ thể, cho dù bây giờ có giảm đi vài phần, Thiên Khiển cũng không làm
tổn thương Ngài được. Hơn nữa, chúng ta nào dám bổ vào ngài, đạo Thiên
Khiển này chỉ nhằm vào con yêu nghiệt kia.”
Tiểu Vũ nghe vậy,
quay đầu nhìn về phía gian nhà. Giờ phút này, nó đã hóa thành mảnh vụn.
Tư Huyền cùng Quân Thập sóng vai nằm trên đất, toàn thân bị một tầng
vầng sáng nhàn nhạt bao quang. Dĩ Hàn ngồi cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt, thân thể đã thành trong suốt.
Dĩ Hàn! Tiểu Vũ kinh ngạc,
vội vàng muốn tiến đến xem tột cùng là như thế nào. Nhưng thân thể lại
bị Lưu Quang ôm chặt đến không thể động đậy.
“Hắn làm vậy để luyện
đan, đổi tính mạng cho hai người kia. Việc này là cử chỉ chống lại ý
trời, cho nên mới bị Thiên Khiển. Cho dù hắn thoát được trận Thiên Khiển này, sinh mệnh cũng chẳng được bao lâu nữa.”
Lưu Quang ở bên tai Tiểu Vũ thản nhiên nói, đây chính là kết cục của một yêu nghiệt động
tình. Đúng là hai từ thê thảm mới có thể hình dung được. Tại sao? Tại
sao có thể như vậy? Tiểu Vũ vô cùng ngạc nhiên, nàng không hề nghĩ tới
Dĩ Hàn sẽ tự hủy thân để đổi lấy sinh mệnh cho Tư Huyền cùng Quân Thập.
“Bớt nói nhảm đi, nhanh đem Lôi Điện thu vào!” Lưu Quang lạnh giọng ra lệnh.
Cái này… Phong Thần, Lôi Thần do dự không thôi. Đạo Thiên Khiển này là do
Thiên giới căn cứ vào sự tình mà định ra. Phàm là tam giới, nếu có phát
sinh cử chỉ trái với ý trời, đạo Cửu Thiên Lôi Minh sẽ tự khắc thực
hiện. Bọn họ chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh, tuân mệnh mà làm. Thế
nhưng Diêm vương Lão đại này lại tự mình ngăn cản làm hai huynh đệ bọn
họ nhức cả đầu. Thiên giới ai mà không biết Diêm vương Lưu Quang là một
trong những nhân vật khó chơi nhất. Đầu tiên, gương mặt tuấn tú, dáng
dấp mê hoặc chúng sinh. Các tiên nữ trên tiên giới, chỉ mong được hắn
nhìn lấy một cái. Lần này muốn đắc tội với hắn, trước không từ mà biệt,
ánh mắt của những tiên nữ trên thiên giới, đã đủ để cho bọn họ lột xuống hai tầng da mặt.
Thêm nữa, theo tin tức truyền ra, Lưu Quang
dường như là Tiểu Cữu Tử (=cháu) của Thiên đế. Bằng không sao lại vô
pháp vô thiên, không coi ai ra gì. Điện Diêm vương bổng lộc cao nhất
Thiên giới. Thường xuyên có khoản thu nhập thêm, đúng là giàu có. Đã
vậy, Lưu Quang thủ đoạn lợi hại ngay tại Thiên giới lưu truyền rộng rãi, hắn phất tay liền diệt một yêu ma, chớp mắt liền diệt một yêu nghiệt.
Những truyền thuyết này có hơi khoa trương, nhưng hôm nay hai huynh đệ
Phong Thần Lôi Thần tận mắt thấy Lưu Quang một tay chế trụ Thiên Khiển.
Không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ đối với lời đồn đãi kia tin
vài phần.
“À… Diêm vương đại nhân, Thiên Khiển này chính là thiên định chi kiếp, hai huynh đệ chúng ta không thể ngăn cản, chúng ta cũng
chỉ hành sự theo mệnh lệnh, thỉnh Diêm vương Đại nhân thu tay tránh sang một bên, đừng làm khó xử hai huynh đệ chúng ta.”
Hừ! Lưu Quang cười lạnh một tiếng, thì ra lâu rồi hắn chưa trở về Thiên đình. Đám người này đều không đem hắn để vào mắt.
“Đừng có tức tức oai oai với ta, ta nói các ngươi thu các ngươi liền ngoan
ngoãn mà thu vào! Bề trên muốn trách tội, các ngươi cứ nói là do ta ép
các ngươi làm, hậu quả do ta gánh chịu”. Phong Thần Lôi Thần thấy Lưu
Quang kiên định như thế cũng không tiện nhiều lời. Lập tức nhìn tình
thế, cho dù bọn họ không thu Lôi Điện, Lưu Quang cũng sẽ ngăn cản đến
cùng.
Mà thôi, hai người liếc mắt nhìn nhau. Ngay sau đó ra tay
xuất ra pháp bảo, phong đại thu phong, lôi thú hấp lôi. Cái gọi là Thiên Khiển, đó là ba đạo lôi điện đánh xuống, đạo sau so với đạo trước càng
thêm lợi hại. Nếu như người nghịch thiên, bị ba đạo sấm sét này đánh mà
không chết, như vậy coi như độ kiếp thành công. Thiên giới cũng không
làm khó dễ nữa. Phong Thần Lôi Thần nghe Lưu Quang phân phó, đành thu
lại ngoại trừ đạo thứ nhất đã đánh xuống, hai đạo sau đều không đánh
tiếp. Kỳ thật thực lực của Lưu Quang, ba đạo Thiên Khiển hắn có thể đỡ
được, không sai biệt lắm thì cũng phải liều nửa cái mạng. Huống chi bên
cạnh còn có một Tiểu Vũ phải bảo vệ. Nếu Phong Thần Lôi Thần không nghe
phân phó của hắn, hậu quả tương đối nghiêm trọng. Trông thấy áp lực bên
trên giảm xuống, Lưu Quang rùng mình, nhất thời đổi tay thành nắm, kéo
lôi điện hung hăng hướng một bên ném đi. Chỉ nghe oanh một tiếng vang
dội, cát bay mù mịt, đá vụn tung tóe. Quanh thân Lưu Quang xuất ra ánh
sáng, đá bay xẹt qua người hắn cùng Tiểu Vũ, không tổn hại bọn họ chút
nào.
Một lúc sau, hết thảy trở về yên lặng. Tiểu Vũ mới mở mắt ra nhìn, chỉ thấy vách đá cứng rắn bị thiếu một mảng lớn. Nghĩ đến lực đạo kia mà đánh xuống người nàng, chỉ sợ nàng đã sớm thành bột mịn. Mây đen vẫn phủ kín giữa không trung, Phong Thần Lôi Thần thu hồi pháp bảo,
chưa hề rời đi. Mấy người Chung Quỳ đứng trên đỉnh núi, lo lắng nhìn
xuống dưới. Thấy Lưu Quang cùng Tiểu Vũ không có việc gì, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Sắc trời u ám, chợt một đốm sáng màu lam bay tới trước
mặt Tiểu Vũ. Nàng kinh ngạc, tay muốn bắt lấy.Đốm sáng kia khi Tiểu Vũ
chạm vào, liền hóa thành hư không. Càng lúc càng nhiều đốm sáng màu lam
bay tới, Tiểu Vũ ngẩn ra, lúc này mới quay đầu nhìn lại. Nàng còn đang
khó hiểu những hào quang này từ đâu mà đến, thì ngay lúc này đây, nàng
đã hiểu. Trong đêm tối đom đóm thật chói mắt, lúc này, quanh thân Dĩ Hàn tản ra vô số đốm sáng màu lam. Thân thể hắn đã hoàn toàn trong suốt.
Hắn vẫn như cũ ôn nhu nhìn Tư Huyền đang hôn mê, thần sắc không hề lạnh
nhạt. Hắn như muốn đem bóng dáng Tư Huyền khắc sâu trong đầu, cứ như thế nhìn nàng thật sâu.
“Dĩ Hàn!”. Tiểu Vũ nhịn không được lên tiếng, trong lòng đau xót, lỗ mũi một hồi chua xót, bất đắc dĩ chính là không khóc được.
Dĩ Hàn nghe Tiểu Vũ gọi khẽ hoàn hồn, quay sang mỉm cười với nàng. Tiểu Vũ tiếp xúc với hắn chưa lâu, nhưng trong trí nhớ, hắn đối với nàng chưa
từng hoà nhã.