Ngày ở Địa phủ cũng giống như Thiên giới, cho nên khi Tiểu Vũ trở lại thời đại kia, đã là qua thật nhiều năm rồi.
Cái phút bước vào mặt đất, Tiểu Vũ lại mở rộng tầm mắt.
Dòng suối quanh co bí ẩn, rừng trúc tĩnh mịch. Màu xanh hoa cỏ hương thơm,
hoa nở ủ rũ. Trên tấm bia đá dựng đứng ở chỗ không xa, Tiểu Vũ đến gần
nhìn. Ba chữ to màu đỏ khắc vào trong đó.
Tuyệt Tình Cốc!
. . . . .
Tuyệt Tình Cốc. Dứt tình ngừng yêu, không tình không hận.
Tiểu Vũ đối với phim Thần Điêu Hiệp Lữ trên ti vi căn bản đã xem qua, kịch
tính cũng tương đối quen thuộc. Vừa nhìn ba chữ Tuyệt Tình Cốc, lập tức
biết chuyện xưa đại khái phát triển tới chỗ nào.
Công Tôn Chỉ muốn cưới Tiểu Long Nữ làm vợ, sau đó Dương Quá tới náo hôn lễ, cuối cùng động thủ.
Tiểu Vũ lắc đầu, không để ý tới cái kịch tính gì. Trước tiên tìm Tiểu Hắc,
Tiểu Bạch đã. Đừng cho hai người kia vượt lên động thủ trước.
Mới vừa nghĩ như vậy, đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc ở phụ cận cách đó không xa vang lên.
“Tiểu Bạch, trên sách nói những thứ hoa này có độc. Tên Tình Hoa gì đó? Bị
đâm trúng người sẽ không thể động tình, hơn nữa không có thuốc giải qua
khoảng vài ngày sẽ ‘die’. Nếu thật thần kỳ như vậy, chúng ta liền làm
vòng hoa cho Dương Quá không phải sẽ tốt lắm sao?!”
Vừa nghe những lời này, Tiểu Vũ cũng biết là do Tiểu Hắc ngu ngốc nói. Không khỏi mắt trợn trắng, bộ dáng không chịu được.
“Nào có thần kỳ như vậy!? Ta không tin. Nhớ lúc chúng ta ở vườn hoa Bỉ Ngạn, Mạnh bà còn lấy ra nấu canh uống đấy. Ta cũng không thấy uống chết
người nha.”
Tiểu Bạch cọ xát móng tay, bộ mặt khinh thường. Trong
lòng thầm thì, hôm nay thân phận bọn họ thật là rớt xuống ngàn trượng,
chuyện gì cũng giao cho bọn họ đi làm.
Tiểu Hắc gãi gãi lỗ tai, không hiểu nói: “Nhưng. . . . Địa phủ không có người sống mà? Mạnh bà không
phải đều đem canh cho Quỷ Hồn luân hồi ở cầu Nại Hà uống sao, dĩ nhiên
sẽ không có chuyện.”
Tiểu Bạch ngừng động tác trong tay, có chút
ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Hắc. Chợt vỗ bả vai của hắn, thở dài nói:
“Ai nha! Lúc nào thì Tiểu Hắc nhà ta đầu óc đã thông suốt? Đúng là ta
không nghĩ tới chuyện kia! Như vậy, còn chờ gì nữa! Đi hái một cây, làm
vòng hoa cho tiểu tử kia. Sau đó mấy ngày nữa tới nhặt xác liền ok rồi
!”
Người khác lần đầu được khen, nghe Tiểu Bạch phân phó, lập tức gật đầu hưng phấn phóng tới bụi hoa hái hoa.
Tiểu Vũ vỗ tay một cái, xuất hiện bên cạnh cả hai. Một kẻ nhìn thấy nàng thì khiếp sợ trợn to cặp mắt. Mà kẻ đang hái hoa ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu
Vũ, trong đôi mắt thoáng qua vui mừng, cao hứng nhìn nàng chào hỏi.
“Nha đầu Tiểu Vũ? Thật là khéo nha, làm sao ngươi cũng tới nơi này?”
Trán Tiểu Bạch có ba đường hắc tuyến, tên ngu ngốc này, sợ đã sớm quên khi
lên đường lão Đại dặn đi dặn lại chuyện gì, chính là nhiệm vụ lần này
nhất định không thể để cho Tiểu Vũ biết!
Nhưng, kỳ quái? Nha đầu Tiểu Vũ làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hiểu thấu suy nghĩ trong nội tâm Tiểu Bạch, Tiểu Vũ nâng lên nụ cười, mặt
không đỏ tim không nhảy, mở miệng nói: “Ta nghe lão Đại nói, hắn đã đem
nhiệm vụ giao cho các ngươi xử lý. Ta ở Địa phủ đợi nhàm chán, cho nên
đến xem các ngươi xử lý như thế nào? Hôm nay xem ra, các ngươi còn chưa
hạ thủ?”
Tiểu Bạch mặt lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không tin tưởng lời Tiểu Vũ nói. Nhiệm vụ này lão Đại yêu cầu giữ bí mật, làm sao có
thể nhanh như vậy liền nói cho nàng?
Tiểu Hắc vẫn còn hái hoa, ngược
lại không suy tính nhiều, nghe Tiểu Vũ nói thế liền cười hì hì nói:
“Chúng ta không phải chuẩn bị động thủ sao! Ngươi chờ xem kịch vui đi!”
Tiểu Vũ tròng mắt lóe lóe, gật đầu một cái không nói gì. Trong lòng thầm
nghĩ, Tiểu Hắc à, ngươi chính là quá ngây thơ thiện lương, cho nên mỗi
lần bị ta bán cũng nhất định sẽ ngây ngốc cảm tạ ta. Động thủ? Ha ha, ta xuất hiện tại nơi này rồi, làm sao có thể để cho các ngươi động thủ!
. . . . . .
Khi Tiểu Hắc hái đủ Tình Hoa, cảm giác thật thành công.
Trải qua mấy năm, lúc này Dương Quá đã rất tuấn tú. Tiểu Vũ lôi kéo Tiểu
Hắc, Tiểu Bạch đứng một bên, nhìn thấy hắn và mọi người đi vào trong
cốc, cũng được mời.
Tiểu Hắc vẫn muốn nghĩ cách khiến Dương Quá đụng phải Tình Hoa, nhưng luôn bị Tiểu Vũ âm thầm quấy rối, phá hư.
Ngày kế, Dương Quá ở trong cốc lửng thững đi, gặp nữ nhi của cốc chủ Công
Tôn Chỉ – Công Tôn Lục Ngạc. Một kẻ tự nhận là mê đảo thiên hạ chúng mỹ
nữ như Tiểu Bạch, liếc mắt đã thấy, Công Tôn Lục Ngạc đối với Dương Quá
động tâm.
Kết quả là, Tiểu Bạch mím miệng, sắc mặt không tốt. Trong
miệng có phải hay không còn nói thầm. Thôi đi, không phải mặt chỉ trắng
một chút, đặc sắt gì chứ. Thật là hoa hoa công tử, có Tiểu Long Nữ còn
quyến rũ những cô nương khác, có biết xấu hổ hay không.
Tiểu Vũ ở bên cười vui vẻ. Tiểu Hắc càng thêm giải trí, hỏi Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ, ta sao lại cảm thấy Tiểu Bạch là đang nói chính hắn vậy?”
. . . . . .
Ngày an bình không được mấy hôm, bởi vì Công Tôn Chỉ cùng Tiểu Long Nữ cử hành hôn lễ.
Trong hôn lễ, Dương Quá nhìn thấy Tiểu Long Nữ, cao hứng gọi tên nàng. Nhưng
Tiểu Long Nữ lại làm như không thấy, làm bộ như không biết. Sau đó chân
tình lộ ra, nhớ tới lúc mới quen biết nhau.
Công Tôn Chỉ trong
cơn tức giận, động thủ. Hiện trường một mảnh hỗn loạn, mà Tiểu Vũ cùng
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch rất bình tĩnh ngồi ở xà ngang xem kịch hay.
Sau
đó, Tiểu Hắc khổ cực làm vòng hoa thế nhưng hoàn toàn không có cách
dùng, bởi vì Công Tôn Chỉ kia phát rồ, tham luyến sắc đẹp, đã đem gai
của trăm đóa Tình Hoa đâm Dương Qúa, muốn dùng cái này để đòi Tiểu Long
Nữ cùng hắn thành thân mới cho thuốc giải. Tiểu Long Nữ bất đắc dĩ đành
phải đáp ứng, sau đó thấy Dương Quá cực kỳ thống khổ, không nhịn được
nhào tới cũng trúng kịch độc.
Biến cố này, bất luận kẻ nào cũng không nghĩ tới. Bao gồm ba người Tiểu Vũ. Cho nên khi Tiểu Vũ phục hồi tinh
thần, muốn ngăn cản, lại không kịp nữa.
Sau đó, Dương Quá cùng
Công Tôn Lục Ngạc trúng độc kế của Công Tôn Chỉ rơi vào đầm cá sấu, ở
dưới gặp được mẫu thân Công Tôn Lục Ngạc, Cừu Thiên Xích. Ba người cùng
nhau thoát hiểm, ngăn cản Công Tôn Chỉ cùng Tiểu Long Nữ thành thân.
Tiểu Vũ đến nay cũng nhớ, khi nàng nhìn thấy Cừu Thiên Xích thì vẻ mặt kinh
ngạc. Nàng thật rất khó tưởng tượng, tại sao có thể có người phát rồ như vậy, thậm chí ngay cả thê tử của mình cũng hạ được độc thủ như thế. Mặc dù biết Công Tôn Chỉ là vì cái gì, nhưng chém đứt tay chân, cũng quá
tàn nhẫn.
Còn có trong đám lửa kia, Lý Mạc Sầu, cô gái lòng dạ độc
ác. Cuối cùng đã cùng ngàn vạn đóa Tình Hoa, cùng nhau hóa thành tro
tàn.
Vấn thế gian (Hỏi thế gian)
Tình thị hà vật (Tình ái là chi?)
Trực giáo sinh tử tương hứa. (Mà gắn bó chẳng nề sinh tử?)
Thiên Nam địa Bắc song phi khách (Chắp cánh bay khắp trời nam đất bắc )
Lão sí kỷ hồi hàn thử. (Cuộc đời trãi bao phen ấm lạnh )
Hoan lạc thú (Khi hoan lạc vui vầy )
Ly biệt khổ (Lúc chia ly đau khổ )
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ. (Đắm đuối tình si nhi nữ )
Quân ứng hữu ngữ (Lời người nói ra )
Điểu vạn lý tằng vân. (Đã xa tít trên tầng mây vạn dặm )
Thiên sơn mộ tuyết (Ngàn non chiều tuyết phủ )
Chích ảnh hướng thùy khứ (Chiếc bóng hướng về ai?)
* Đây là đoạn đầu một bài từ của Nguyên Hiếu Vấn việt theo điệu Mô ngư nhi *
Nàng đọc thơ mà đến, ngâm thơ mà đi, nàng cả đời đều hỏi tình ái là gì,
nhưng hỏi thế gian có ai có thể giúp nàng hiều được tình ái là gì.
Tiểu Vũ cảm thấy, nàng cũng chỉ là một cô gái đáng thương. Tất cả mọi việc, đều bởi vì nàng yêu một người không nên yêu.
Một nữ nhân si tình lại tuyệt tình, ở Tuyệt Tình Cốc trong hừng hực Luyện
Ngục mà chết đi. Bản thân nàng trúng kịch độc của Tình Hoa, trước khi
chết lớn tiếng khóc, đây là lần cuối cùng nàng khóc.
Lục Triển Nguyên, nàng ở nơi này kêu tên tuổi tình lang. Ở trong Luyện Ngục hát lên những từ tuyệt vọng kia: