Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 6: Q.3 - Chương 6: Về Địa phủ trước




Tiểu Long Nữ!

“Băng Cơ Ngọc Cốt, lãnh diễm tuyệt tục”. Như gió phất ngọc thụ, tuyết khỏa quỳnh bao, (NN: mấy câu này miêu tả vẻ đẹp, ta không biết viết sao cho hay nên để nguyên) khác với người đẹp xưa nay chỉ toát ra tục khí cùng chán ghét. Mặt mũi thanh thuần xinh đẹp, êm ái tái nhợt, trong suốt thông linh, siêu phàm thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ xuất trần, đẹp như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, băng cơ oánh triệt, xinh đẹp thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, thanh khiết như tiên nử.

Tiểu Hắc đọc nội dung, giương mắt nhìn cô gái mặc bộ áo trắng trước mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ, suy tư liên tục, sau đó gật đầu nói: “À, mặc dù trong sách viết có chút không giống, nhưng quả thật so nha đầu Tiểu Vũ đẹp hơn nhiều.”

Một cái tay chợt vung lên, nặng nề vỗ lên ót Tiểu Hắc.

“Ngươi nói cái gì đó? Dầu gì ta cũng là Địa phủ Nhất Chi Hoa! Đừng không nể mặt như vậy có được hay không?”

Tiểu Hắc bị đập có chút mờ mịt, thấy vẻ mặt Tiểu Vũ hung thần ác sát, cứng ngắc gật đầu một cái.

Tiểu Bạch ở một bên đôi tay nhét trong túi, rảnh rang nói: “Vậy là sao, đừng không cho nha đầu Tiểu Vũ mặt mũi như vậy. Vốn là Địa phủ chúng ta có chút dương thịnh âm suy. So với Mạnh bà, nha đầu Tiểu Vũ coi như dáng dấp không tệ.”

Tiểu Vũ trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, nhất thời không nói ra lời. Ai bảo diện mạo nàng thường thường, hơn nữa cả ngày cùng yêu nghiệt mỹ nam ở chung một chỗ, ánh sáng cũng bị cướp đi.

Nói một chút, một đám quỷ sai của Địa phủ này. Sao lại có bộ dạng đẹp mắt như vậy làm gì? Tiểu Vũ đầy hoài nghi, ban đầu Lưu Quang chọn quỷ sai, có phải là dựa theo tiêu chuẩn chọn siêu mẫu nam mà chọn không! Còn có! Không thích tiên tử xinh đẹp, lại đem Địa phủ của mình biến thành mỹ nam như mây, điều này khiến Tiểu Vũ không thể không hoài nghi, Lưu Quang có phải hay không có đặc thù háo sắc nuôi nam sủng?

Ừ! Tiểu Vũ âm thầm gật đầu một cái, xem ra vấn đề này, còn chờ tỉ mỉ khảo sát nha!

. . . . . .

Giờ phút này, Tiểu Vũ cùng Hắc Bạch vô thường nhàm chán ngồi dưới đất, nhìn Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ lần đầu tiên gặp nhau, vẻ mặt lạnh nhạt. Sau đó Tôn bà bà cùng Dương Quá tán gẫu một chút. Cho đến khi ba con quỷ lần thứ một trăm lẻ một ngủ gật, Tiểu Vũ lúc này mới đứng lên, tuyên bố: “Ta thấy, chúng ta nên trở về Địa phủ trước đã.”

Tiểu Hắc Tiểu Bạch gắng sức mà gật đầu bày tỏ tán thành, ba người nhẹ đọc chú ngữ, bóng dáng biến mất không thấy.

Tiểu Vũ vừa về tới Địa phủ, liền thẳng tắp hướng thư phòng phóng tới. Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc làm việc của mình.

Thói quen không mở cửa, xuyên tường mà qua. Vừa vào thư phòng, Tiểu Vũ liền hét lên: “Lão Đại! Nhiệm vụ lần này có chút lệch đi! Sao lại để cho ta đi. . . . . .”

Thanh âm ngưng bặt, bởi vì mỹ nam vốn nên nằm trên ghế sa lon, thế nhưng không có ở đây!?

Thật sự là kỳ quái rồi, Lưu Quang bình thường bất kể không có việc gì, cũng sẽ nằm ở trên cái sofa này nghỉ ngơi. Mỗi ngày như thế. Hắn và tấm ghế sofa này hết sức thân mật, có thể nói giống như trẻ sinh đôi. Nhưng bây giờ người không ở nơi này?

Hết sức nghi hoặc, Tiểu Vũ xoay người chuẩn bị rời đi. Không có người ở đây, nàng trước hết trở về phòng nằm thôi.

Quay người lại, thấy mặt đen của Chung Quỳ xuất hiện trước mắt. Tiểu Vũ vỗ vỗ ngực, khó chịu nói: “Ta nói Chung lão đại này, ngươi không việc gì sao lại đứng sau lưng người ta làm gì? Có biết hay không như vậy sẽ dọa chết người đấy!”

Chung Quỳ thần sắc không thay đổi, rảnh rang mở miệng nói: “Hù chết người, hù không chết quỷ! Lão Đại bảo ta nói cho ngươi biết, ngươi trở lại có chuyện hỏi hắn, phải đến phòng của hắn tìm hắn.”

Không để ý giọng nói Chung Quỳ mang theo vị chua, Tiểu Vũ gật đầu một cái. A! Thì ra là đi về phòng rồi, chả trách không có ở trên ghế sofa. Cùng Chung Quỳ nói cảm ơn, liền hướng gian phòng Lưu Quang đi tới.

Tiểu Vũ bên này mới vừa đi, nơi Chung Quỳ đứng yên lả tả xuất hiện hai đạo bóng dáng.

“Chung lão đại? Lão Đại bảo Tiểu Vũ đi phòng của hắn a?! Chẳng lẽ là chuẩn bị ra tay?” Mắt Tiểu Hắc sáng lên, đầu bắt đầu yy( cái này chắc là tự kỉ xấu xa đây ^^) .

Tiểu Bạch vỗ tay phát ra tiếng, tròng mắt sáng chói nói: “Ta cũng đoán thế, xem ra lão đại rốt cuộc không nhịn được rồi.”

Chung Quỳ sắc mặt đen hơn, giơ tay lên trên đầu mỗi người cốc một cái.

“Hai người các ngươi trong óc có thể hay không giả bộ có chút tư tưởng thuần khiết? Làm sao lại nghĩ cái chuyện ngổn ngang này?”

Tiểu Hắc che đầu, bất mãn hét lên: “Hai người một nam một nữ ở trong phòng, có thể để cho người ta nghĩ ra cái gì thuần khiết sao?”

. . . . . . Chung Quỳ một hồi cứng họng, phất tay nói: “Tốt lắm tốt lắm! Hai người các ngươi coi chừng cửa lớn cho ta, nếu thấy Tiểu Thôi trở lại, lập tức cho ta biết.”

Tiểu Bạch thầm thì trong miệng, “Cửa không phải có yêu quái cùng quỷ quái sao, làm sao lại bảo chúng ta đi. Chúng ta còn muốn đi tìm hiểu tình huống a.”

Tiểu Hắc gật mạnh đầu phụ họa. Một giây kế tiếp, trên mông hai người chịu một cước, rất là nhếch nhác bị đá bay ra ngoài.

Chung Quỳ vỗ vỗ bụi bậm trên giầy, giữ vững trấn định nói: “Bây giờ hài tử thật không nghe lời, ép ta động thủ mới có thể giải quyết vấn đề!”

Sửa sửa quần áo, xoay người hướng một chỗ đi tới.

Thăm dò tình huống? Chính là hai tiểu tử ngốc còn chưa đi tới cửa, liền bị Lưu Quang phát hiện. Chuyện như vậy, vẫn là ta tự mình đi điều tra tương đối khá hơn!

. . . . . .

Địa phủ phải nói là rất tốt, không chỉ đãi ngộ phong phú, hơn nữa đối với nhân viên tuyệt đối tử tế.

Lấy gian phòng mà nói, với thuật xuyên tường của Tiểu Hắc Tiểu Bạch, cửa phòng và tường đồng nghĩa với vật trang trí. Vốn dĩ Địa phủ không có phụ nữ, mà Mạnh bà lại không ở bên trong biệt thự, cho nên điểm này thật ra thì cũng không có gì đáng ngại. Nhưng kể từ khi Tiểu Vũ tới, trên hợp đồng liền lại thêm mục giới hạn.

Đó chính là phòng của mỗi người, đều có đặc quyền tuyệt đối. Nhưng cái đặc quyền này, chỉ nhằm vào Tiểu Vũ.

Kết quả là, Địa phủ vốn dĩ trừ gian phòng Lưu Quang cùng thư phòng, các lối đi cùng địa điểm đều có thể sử dụng thuật xuyên tường mà qua. Hôm nay lại tăng thêm một chỗ, đó chính là phòng của Tiểu Vũ. Mà vào phòng của Lưu Quang cùng Tiểu Vũ, chỉ có một cách.

Tiểu Vũ đi tới cửa, đưa tay gõ cửa. Gian phòng Lưu Quang cùng phòng của nàng một dạng, có thuật phong ấn, đối với pháp thuật miễn dịch. Nhớ trước kia nàng còn hiếu kỳ phòng của hắn rốt cuộc dạng gì, còn đã dùng thuật xuyên tường xông vào. Ai mà biết, aizzz!

Lần này nàng đã có kinh nghiệm, ngoan ngoãn gõ cửa. Vừa chờ đợi, trong lòng cũng tràn ngập tò mò.

Đây là nàng lần đầu tiên vào phòng của Lưu Quang. Nghe nói Lưu Quang thích sạch sẽ, bình thường cũng không thích cùng người tiếp xúc. Cho tới bây giờ, còn không có bất cứ người nào đi vào phòng hắn. Chợt, Tiểu Vũ nhớ lại sắc mặt Chung lão đại. A!! Không trách được gương mặt đen thùi, là ghen tỵ nàng sao? A ha ha ha a ~~

Tiểu Vũ chờ thật lâu, vẫn không nghe thấy đáp lại. Lỗ tai dính vào cạnh cửa, muốn nghe một chút động tĩnh bên trong phòng. Không phải là ngủ thiếp đi chứ? Mới vừa nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy bên trong phòng truyền đến tiếng vang.

“Vào đi, trên cửa không có hạ chú thuật.”

Nói sớm đi! Tiểu Vũ bất mãn lầm bầm. Nhẹ đọc chú ngữ, động tác lưu loát xuyên cửa mà qua.

Ghế sofa màu trắng, giường lớn màu đen. Tủ sách màu trắng, tủ quần áo màu đen. Hai màu trắng đen đơn giản sáng tỏ. Không có bất kỳ vẻ gì nữa.

Tiểu Vũ nhìn bốn phía một chút, cũng không cảm thấy có cái gì bất đồng cùng mới mẻ. Nhiều lắm chính là màu sắc đơn điệu một chút. Cũng phù hợp với tính tình của Lưu Quang.

Lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra, Lưu Quang đâu?

Truyền tới bên tai tiếng nước chảy ào ào, Tiểu Vũ theo tiếng nhìn lại, mới chợt sáng tỏ. Không khỏi hắc tuyến đầy đầu.

Tắm? Ngàn vạn đừng nói cho nàng biết, người khác đang tắm??

Là một thần tiên! Tắm cái gì mà tắm? Đây cũng quá sạch sẽ đi chứ?

Giống như là đáp lại suy nghĩ trong nội tâm Tiểu Vũ, nơi tiếng nước chảy truyền đến thanh âm Lưu Quang.

“Ngươi ngồi ở trên ghế sofa trước, có chuyện gì chờ ta tắm xong rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.