Vài ngày trước, trên điện Lăng Tiêu.
“Văn Khúc tinh quân, ngươi hãy đi đến địa phủ một chuyến, triệu gọi Diêm
vương Lưu Quang đến Thiên đình cho ta. Nếu hắn có nghi ngờ hỏi ngươi tại sao, ngươi cứ nói với hắn là do đã lâu không gặp, Vương mẫu có chút
tưởng niệm hắn, hy vọng được gặp mặt hắn.”
Thiên đế dáng vẻ uy nghiêm đứng thẳng cạnh ghế, thần sắc ngưng trọng bảo hắn làm theo.
Văn Khúc tinh quân ngẩn người, có chút không hiểu, vì sao Thiên đế muốn hắn làm chuyện này chứ. Huống chi Diêm vương vừa mới trở về Địa phủ thôi
mà? Còn nhớ lúc gần đi đã từng gặp mặt nói chuyện rất vui vẻ với Vương
mẫu nương nương, làm sao bây giờ lại tưởng niệm rồi.
Mặc dù trong lòng còn đầy nghi vấn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thiên đế,
hắn cũng không dám mở miệng hỏi nhiều. Có chút khổ sở hỏi, “À, khởi bẩm
bệ hạ. Nếu Diêm vương đại nhân không tin lời của tiểu thần, chết sống
cũng không chịu đi cùng thì phải làm sao ạ?”
Thiên đế lắc đầu,
cau mày nói, “Sẽ không. Ta ra lệnh cho ngươi đi trước, chính là để tiêu
trừ phòng bị của hắn. Huống chi chỉ cần ngươi làm theo những gì ta dặn,
tin rằng cho dù Lưu Quang có nghi ngờ cũng sẽ theo ngươi tới đây. Dù
sao, từ nhỏ Vương mẫu cũng là người hiểu hắn nhất.”
Văn Khúc tinh quân nghe vậy liền không hỏi nhiều nữa. Cúi đầu cáo lui.
Nguyệt lão đứng một bên tiến lên, có chút khó hiểu hỏi, “Bệ hạ chính là muốn…?”
Thiên đế thở dài, có chút tiếc hận lại có phần quyết tuyệt.
“Ta đã dõi theo Lưu Quang từ nhỏ lớn lên. Ta tuyệt đối sẽ không để hắn rơi
vào kết cục như mẹ của hắn. Đứa nhỏ này tính khí quật cường, lần này có
thể dễ dàng thấy được hắn đối với tiểu quỷ sai kia đã động chân tình.
Nếu ta phái người đi bắt tiểu nha đầu kia về đây trị tội, hắn nhất định
sẽ ngăn cản. Hơn nữa cho dù nha đầu kia đắc tội lớn cỡ nào, tình cảm của hắn đối với nàng cũng sẽ không dao động. Tình căn này, chỉ có hoàn toàn nhổ bỏ mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Thần sắc Nguyệt lão cả kinh, “Kia? Bệ hạ muốn xử lý như thế nào?”
Thiên đế ánh mắt lãnh liệt, hai tay nắm chặt lại.
“Vây khốn Lưu Quang, trừ bỏ tình chướng của hắn.”
Nguyệt lão thần sắc bất an, lo lắng hô lên, “Bệ hạ.”
Thiên đế khoát tay, chặn lại lời nói của Nguyệt lão. Kiên quyết nói, “Ý ta đã quyết! Sau khi xóa đi đoạn ký ức đó của Lưu Quang. Như vậy đối với hắn
mới chính là lựa chọn tốt nhất. Người đâu! Truyền Nhị lang thần đến gặp
ta.”
Nguyệt lão vung mạnh tay áo, lắc đầu than khổ. Thấy chuyện không thể nào thương lượng được, không khỏi cảm thấy bi thiết, chắp tay cáo
lui.
—-
Lưu Quang đi theo Văn Khúc tinh quân tới thiên đình, trực
tiếp chạy tới Dao Trì gặp Vương mẫu nương nương. Bước chân không hề chậm trễ. Văn Khúc tinh quân sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lập tức lui ra.
Thật ra trong lòng Văn Khúc tinh quân đã sớm phát hiện có điều không đúng.
Thiên đế đột nhiên cố ý phái hắn đi Địa phủ tìm Lưu Quang, nhất định là
có tính toán gì đó. Chỉ là hắn không thể nào biết được đó là tính toán
chuyện gì. Nhưng hắn hiểu được, chỉ cần liên quan tới Lưu Quang, hơn
phân nửa không phải là chuyện tốt. Cho nên vẫn nên đứng tránh xa, để
tránh gặp họa.
Lưu Quang bước nhanh vào Dao trì tiên cảnh, không đợi cung nữ bẩm báo, liền thẳng tắp xông vào.
Vừa nhìn thấy Vương mẫu đoan trang ngồi trước mặt, còn chưa kịp mở miệng
vấn an, liền nghe Vương mẫu mỉm cười nói, “Từ lúc nào tính tình của
Quang nhi lại trở nên hùng hùng hổ hổ như vậy? Không đợi thông báo liền
xông vào.”
Vương mẫu dù sao cũng là thiên triều chi mẫu, mặc dù cưng
chìu lưu Quang, nhưng không vì thế đánh mất uy nghiêm của bản thân. Hơn
nữa từ trước đến nay, nàng luôn là người tuân thủ quy cũ trên thiên
đình. Cho nên dù cưng chìu cách mấy, nhưng chuyện phá hư quy củ như vậy, nàng cũng sẽ không tha.”
Lưu Quang phát giác ra sự lỗ mãng của
mình, liền cười nịnh nọt nói, “Con nghe nói mợ gần đây rất tưởng niệm
con. Người xem, cậu vừa phái người đi tìm con, con liền không chần chờ
chạy tới gặp người. Mợ đừng vừa gặp mặt liền quở trách con mà. Aizz, xem ra con nên trở về Địa phủ là tốt hơn, tránh cho việc chọc người mất
hứng.”
Vừa nói vừa cố tỏ ra bộ dáng tức giận.
Vương mẫu thoáng
ngẩn người, sau đó liền cười. Biết rõ Lưu Quang chính là cùng nàng diễn
trò, nhưng vẫn không khỏi mở miệng nói, “Tốt lắm, tốt lắm. Nhìn con kìa, nói qua nói lại, đến cuối cùng lại thành ra ta không đúng.”
Vương mẫu cười cười hướng Lưu Quang vẫy tay, ý bảo hắn tới gần.
Lưu Quang cười đi tới bên Vương mẫu, miệng ngọt ngào nói, “Mợ làm sao không đúng được. Mợ nói vậy tất có chân lý.”
Câu nói này quả thật chọc cho Vương mẫu cười vui vẻ không dứt. Kéo Lưu
Quang đến ngồi cạnh nàng. Lau gương mặt cùa hắn, thở dài nói, “Aizz,
thời gian trôi qua thật mau. Quang Nhi của ta cuối cùng cũng trưởng
thành rồi.”
L
ưu Quang cầm tay Vương mẫu, cười dịu dàng.
“Nhưng mợ một chút cũng không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp mỹ lệ như xưa. Từ sau
khi mẫu thân con qua đời, con vẫn luôn xem mợ như mẹ ruột. Mợ đối xửa
tốt với Lưu Quang, Lưu Quang vẫn ghi nhớ trong lòng. Con biết rõ cho dù
có chút khó xử, nhưng hai người vẫn nhận nuôi dưỡng con, vẫn quan tâm
con. Con thật sự rất cảm tạ hai người.”
Những lời này của Lưu Quang,
khiến Vương mẫu vô cùng cảm động, hốc mắt ửng đỏ. Mấy ngày trước Thiên
đế đã nói với nàng, sau khi gặp hắn nhất định phải tận lực lưu hắn ở lại Dao Trì vài ngày.
Lúc đầu Vương mẫu có chút không hiểu, liền hỏi Thiên đế nguyên nhân tại sao. Mà Thiên đế lại quanh co không muốn trả
lời nàng. Nhưng dưới sự tra hỏi liên tục của nàng, Thiên đế đã không
nhịn được nói sự thật cho nàng biết.
Sau khi nghe xong câu chuyện, nàng giật mình không dứt.
Ai có thể tin được, cây hoa tình vốn đã bị nhổ sạch vậy mà vẫn có thể mọc
rễ? Cây hoa tình của Lưu Quang căn bản không thể nào có hoa, thế nhưng
giờ lại nở hoa.
Vốn đã quen thuộc với thiên quy giới luật, Vương mẫu
dĩ nhiên biết rõ kết quả của chuyện vi phạm cấm lệnh. Mà Lưu Quang lại
là đứa cháu nàng thương yêu nhất, nàng làm sao có thể đứng nhìn hắn bị
hủy chứ.
Nàng không thể làm gì khác hơn việc đồng ý với Thiên đế. Bên này nàng nghĩ biện pháp giữ Lưu Quang lại bên người, chuyện bên kia cứ giao cho Thiên đế phái người xử lý.
Nhưng hôm nay, nội tâm của Vương mẫu lại có chút lo lắng.
Theo như những lời Thiên đế nói, hắn sẽ xóa đi ký ức của Lưu Quang, giống
như trước đây đã làm với Nhị lang thần. Nhưng ý thức vốn rất đáng sợ.
Ngay cả sao khi bị nhổ đi, cây hoa tình vẫn có thể tự mọc lại. Đoạn kí
ức bị xóa kia, có thể hay không cũng sẽ từ từ nhớ lại?
Nếu Lưu Quang nhớ lại, dù chỉ là một chút ít. Theo tính khí của Lưu Quang, không biết đến lúc đó mọi chuyện sẽ thành thế nào?
Nghĩ đến đây, Vương mẫu chợt thấy một hồi kinh hãi. Ngẩn đầu nhìn Lưu Quang, tận mắt nàng đã nhìn thấy hắn từ nhỏ lớn lên, giờ phút này đã trở thành một thiếu niên anh tuấn bất phàm. Chóp mũi, ánh mắt, lại càng giống.
Trong miệng phát ra tiếng thở dài. Chẳng lẽ đây là số mệnh? Lam phạm vào tình kiếp, lần này hài tử duy nhất nàng lưu lại cũng sẽ có số mạng như nàng
sao? Ban đầu Thiên đế làm tất cả, chính vì ngăn trở chuyện đã xảy ra.
Chẳng qua lúc đó cho dù là thần cũng sẽ bó tay, nên chuyện gì phải xảy
ra cũng đã xảy ra.
Nhìn bộ dáng không yên lòng của Vương mẫu, Lưu Quang có chút khó hiểu hỏi, “Mợ? Người làm sao vậy?”
Vương mẫu lấy lại tinh thần, mỉm cười lắc đầu. Trong lòng có chút do dự,
nhưng vẫn mở miệng, “Không sao. Chẳng qua là từ khi Quỳnh hoa tiên tử bị giáng chức đày xuống hạ phàm, tâm tình của ta liền không được tốt lắm.
Gần đây lại thường xuyên nhớ đến mẫu thân của con cho nên Thiên đế mới
phái người gọi con đến để con bồi ta. Quang nhi, lần này con tới, có thể ở lại cạnh ta mấy ngày không? Chuyện địa phủ, ta tin bọn Chung Quỳ có
thể xử lý tốt.”