Kỉ Tiễu mệt chết đi, nhưng cuối cùng vẫn là bị nóng tỉnh, vừa mở mắt ra liền thấy phân nửa khuôn mặt Diêm Trừng ngay sát bên, hai người xích lõa ôm nhau, Kỉ Tiễu bị hắn gắt gao ôm chặt trong ngực, Diêm Trừng đầu
chôn ở bả vai Kỉ Tiễu, từng đợt hô hấp nóng rực phất qua, nóng như muốn
thiêu cháy làn da Kỉ Tiễu.
Bên trong phòng có mở điều hòa, nhưng lại có một hỏa lò lớn như
vậy ở ngay bên cạnh, tuyệt đối không có tác dụng gì, Diêm Trừng cũng
thấy nóng nhưng hắn không chịu buông Kỉ Tiễu ra, tình nguyện hai người
dây dưa đầm đìa mồ hôi.
Kỉ Tiễu khó chịu đẩy hắn ra, nhưng lực đạo mềm yếu hoàn toàn
không làm được gì, tay giống như đang mơn trớn ngực đối phương, liền bị
Diêm Trừng nắm chặt lấy.
“Ngoan…ngủ tiếp đi.” Diêm Trừng mơ hồ dỗ.
Kỉ Tiễu trừng mắt: “Tớ muốn tắm rửa.” lời nói lãnh đạm nhưng bởi vì thanh âm vô lực nghe qua có hương vị giống như làm nũng.
Diêm Trừng nhếch môi cười, bị cảm giác ỷ lại này biến thành thập phần thỏa đáng, hắn mở mắt thâm thúy nhìn Kỉ Tiễu một lúc, lại cho cậu
một nu hôn rơi xuống môi, lúc này mới thỏa mãn đứng dậy chuẩn bị nước
tắm cho cậu, sau đó ép buộc nửa buộc mới bế người đi tắm rửa sạch sẽ.
Kỉ Tiễu tự nhiên không muốn hắn hỗ trợ thế nhưng lực bất tòng
tâm, cuối cùng đơn giản mặc hắn hành sự, sự thật chứng minh, Diêm Trừng
đại thiếu gia chuyện có thể ngượng tay chứ riêng việc ép buộc cùng hầu
hạ Kỉ Tiễu hai chuyện này ngày càng làm tới thành thạo thuận buồm xuôi
gios, tổng kết lại là không thiếu kinh nghiệm.
Tắm rửa xong, Diêm Trừng lại một lần nữa bế Kỉ Tiễu đặt lại lên
giường, đem chiếc bánh ngọt ngày hôm qua không động vào tý nào mang tới
làm bữa sáng, thuận tiện còn ân cần pha thêm cốc sữa, sau đó mới tự mình đi toilet.
Kỉ Tiễu nghe tiếng nước rồi chậu giặt leng keng ồn ào từ trong
nhà tắm truyền ra, tưởng tượng bộ dạng Diêm Trừng tự tay giặt quần áo,
trong lòng cũng không rõ là tư vị gì, yên lặng ngồi một lúc, Kỉ Tiễu
định đứng dậy tới xem hắn, vừa quay đầu lại liền ngưng bước, chỉ thấy
trên tủ đầu giường có hai tờ giấy.
Bận rộn nửa ngày, Diêm Trừng mới giặt xong đống quần áo ướt tối
qua của cả hai, may mà bây giờ là mùa hè, nhưng cũng có vài cái quần bó, nếu tới mùa đông, sợ là phải mất rất nhiều sức lực, xem ra có thời gian thì đi mua một cái máy giặt mới là thượng sách. Diêm Trừng vừa nghĩ
định đem đống quần áo vừa giặt đi phơi khô, đi qua tphòng thấy Kỉ Tiễu
cúi đầu ngồi bên giường không nhúc nhích.
Diêm Trừng bỏ đống quần áo xuống, từ phía sau ôm eo Kỉ Tiễu, đầu gác lên vai cậu, cùng cậu nhìn hai tờ giấy Kỉ Tiễu đang cầm.
Đó là 2 chiếc vé tàu, từ U thị tới Nam huyện, thời gian là 2 ngày sau.
Diêm Trừng vẻ mặt cười nói: “vốn nghĩ thi xong có thể đi một nơi nào đó lãng mạn chút, châu Âu hay Nam Mĩ gì đó, kết quả hiện tại khẳng
định không cho phép, có thể ngồi tàu cũng không tệ rồi, không biết cậu
có nguyện ý không…”
Kỉ Tiễu không nói lời nào, mi mắt đang buông xuống nhẹ nhàng
chớp động, mỗi một cái chớp đều như cào cào vào trong lòng Diêm Trừng,
hắn nhịn không được nghiêng đầu hôn lên khóe môi Kỉ Tiễu, tay cũng không thành thật sờ soạng eo bụng cậu, ngay sau đó liền bị Kỉ Tiễu một phen
đẩy ra.
Cánh mũi Kỉ Tiễu hơi hấp hấp, lại nhìn sang đống quần áo bên kia, lạnh lùng nói: “ Vẫn còn nguyên bọt xà phòng.”
Kết quả đống quần áo kia cuối cùng vẫn là đợi Kỉ Tiễu có thể di chuyển mới được giặt lại sạch sẽ.
…..
Hai ngày sau, hai người lên xe lửa đi tới Nam huyện.
Diêm Trừng mua vé tàu bình thường, thế nhưng trên đường cũng
phải ngồi 4, 5 tiếng, một đường đi xóc nảy cũng chịu không ít tội, hơn
nữa Kỉ Tiễu tối qua còn bị hắn éo buộc một lần, hiện tại eo vô lực, chỉ
có thể cả người dựa vào Diêm Trừng chống đỡ, Diêm Trừng cùng Kỉ Tiễu
tách ra mới mấy tháng, đã sớm tưởng niệm thành họa, không nhân cơ hội
bồi bổ như thế nào liền đủ, cho nên cũng không quản bác gái đối diện ánh mắt đánh giá quét qua quét lại, chặt chẽ ôm chặt Kỉ Tiễu, còn ngồi bóc
cam, đưa nước cho cậu.
Tới Nam huyện cũng khoảng 6h tối, rời khỏi nhà ga, hai người đi
dọc phố tìm một quán bún vào ăn. Ông chủ cho không ít ớt cay, Kỉ Tiễu kì thật cũng rất thích ăn cay thế nhưng thể chất của cậu lại không cho
phép cậu ăn, vì thế Diêm Trừng hỏi xin chủ quán một cốc nước, rồi gạt
hết ớt cay từ bát cậu sang bát hắn, chỉ là cuối cùng gò má Kỉ Tiễu vẫn
hồng hồng lên, môi cũng sưng một vòng.
Từ quán bún đi ra, Diêm Trừng cầm một quyển sổ nhỏ tìm địa chỉ,
Kỉ Tiễu liếc qua thấy trong quyển sổ ghi lại sơ đồ rậm rạp rồi các loại
chú thích, cũng không biết hắn từ lúc nào lên kế hoạch hành trình này.
“Rốt cục là cậu có ôn tập không vậy?” vừa lên xe bus, Kỉ Tiễu nhịn không được hỏi hắn.
Diêm Trừng gật đầu: “đương nhiên là có ôn tập rồi, cậu cho rằng nguyện vọng 2 cũng dễ thi vậy sao?”
Kỉ Tiễu không nói gì, cậu biết, điểm Diêm Trừng rất đồng đều,
tất cả đều đều không cao, không môn nào đặc biệt lệch lạc, tổng thể mà
nhìn thì đúng là không tìm thấy chứng cớ rõ rệt hắn phát huy thất
thường, hiển nhiên phí một phen công phu.
Nhưng kĩ thuật khống chế điểm đối với Diêm Trừng mà nói có thể
dễ dàng làm được, chung quy hắn cũng đã có kinh nghiệm 2 năm trời đối
đầu với lão ngốc đầu.
Lại ngồi xe hơn 2 giờ, dần rời xa thành thị náo nhiệt, xung
quanh chỉ còn đồi nối trùng điệp xe cuối cùng ngừng ở một thôn trang
vắng vẻ.
Diêm Trừng xách hành lí cung Kỉ Tiễu đi tới một nhà bên ngoài
gắn biển hiệu “nhà trọ” thì vào đăng kí phòng, vừa nói: “tớ đã lên mạng
tra, thấy mọi người đề cử, nơi này tương đối gần với khu du lịch.”
Nghe hắn nói vậy nữ nhân trung niên đang dẫn đường vội nói:
“Đúng thế, các cậu đừng coi thường nhà trọ của tôi nhỏ, nhưng danh tiếng ở bên ngoài rất lớn đó, nhà tôi cũng có thế sánh ngang với khách sạn 3
sao trong trấn đó, lúc nghỉ hè luôn kín phòng, hơn nữa còn rẻ, học sinh
hai các cậu tới chỗ này nghỉ là tốt nhất, mở cửa sổ ra liền có thể thấy
nũi, tiết kiệm được một nửa tiền vé đi lại đó.”
Diêm Trừng bị bà chọc cười, nhịn không được cùng bà hàn huyên
vài câu, bà chủ liền khuyến mại cho bọn họ một phần mỳ xào đậu xanh, và
hai gói đồ ăn vặt thơm ngon.
Phòng đích xác có chút đơn sơ, còn hơi nhỏ, bên trong chỉ có một giường, một tủ, hai chiếc ghế dựa và một ít nước, nhưng cũng coi như
sạch sẽ, còn có phòng tắm riêng.
Diêm Trừng bỏ hành lí xuống sắp xếp, lại thử các loại phương
tiện trong phòng, đi ra thấy Kỉ Tiễu ngồi lên ghế dựa nhìn ra ngoài cửa
sổ không nhúc nhích.
Diêm Trừng đi qua, bên ngoài trời đã tối đen, trong thôn rải rác vài ánh đèn le lói, phía xa xa nhìn thấy vài ngọn núi tối tăm trùng
điệp, sương mù mờ nhạt, còn chưa tới Trung thu, nhưng ánh trăng ngoài
trời cũng thực sáng, nhìn kĩ có thể thấy sóng gợn lưu động, khiến người
ta sinh ra cảm giác như lạc vào cõi thần tiên.
Diêm Trừng đứng sau lưng cậu một lát rồi gọi cậu đi tắm trước.
Tắm xong, bởi vì ngày mai sẽ xuất phát sớm nên hai người liền
lên giường đi ngủ, buổi tới ở nơi vùng núi lạnh hơn bình thường, mặc dù
là cuối hè cũng không có cảm giác khô nóng, Diêm Trừng nhịn không được
ôm chặt Kỉ Tiễu, dùng da thịt ủ ấm làn da lạnh lẽo của đối phương.
Không có ồn áo náo loạn như ở u thị, một phòng tối đen chỉ có
ánh trăng hắt vào có vẻ mờ ảo, trong bóng tối, Diêm Trừng có thể thấy rõ đương nét khuôn mặt tuyệt đẹp của Kỉ Tiễu gần trong gang tấc, sau đó là hai lông mi dài cong vút khẽ chớp.
Diêm Trừng hỏi: “Không ngủ được sao?”
Kỉ Tiễu nhỏ giọng nói: “Tớ đã tới nơi này…”
Diêm Trừng sửng sốt: “Lúc nào?”
“Mới trước đây.”
Diêm Trừng hai mắt lóe sáng, vừa như là kinh sợ vừa như là chờ đợi rồi hỏi: “…cùng ai tới?”
“Cùng…” Kỉ Tiễu dừng lại, dường như nghĩ nên gọi người đó như
thế nào, bởi vì cũng đã rất lâu rồi không có ai nhắc tới người này với
cậu.
“Cùng…ba tớ.” Kỉ Tiễu nói.
Diêm Trừng thấy Kỉ Tiễu khi nhắc tới Kỉ Hiếu Trạch thanh âm trầm tĩnh hẳn, chỉ là ngón tay đặt trên ngực hơi run run.
Khẩu khí khi cậu gọi ‘ba’ có chút là lạ, nhưng vô tình lại toát ra thân mật cùng hoài niệm không thể che dấu.
Diêm Trừng kéo tay Kỉ Tiễu qua, nắm chặt lại, bao trong lòng bàn tay mình, chầm chầm xoa xoa mua bàn tay cậu: “Hai người cùng tới chỗ
này sao?”
Kỉ Tiễu lắc đầu: “Không phải, chỉ là chỗ đó cũng có núi, có ánh
trăng, trăng ở đó rất lớn, giống như đêm nay…” Kỉ Tiễu hồi ức nhớ lại
quá khứ, kỳ thật đã rất mơ hồ, cậu trừ bỏ nhớ lại được những thứ này thì không còn nhớ được gì nữa.
Nhưng Diêm Trừng vẫn hỏi tiếp: “Đi tới đó chơi sao?”
Có lẽ hôm nay tỉnh cảnh xúc động khiến tâm Kỉ Tiễu lâu nay chưa
từng gợn sóng như vậy, hoặc là màn đêm bao trùm khiến cậu có cảm giác an toàn, khó được khi nói nhiều như vậy.
“ừ, trường mầm non nghỉ, đi chơi.”
Kỉ Hiếu Trạch công tác phi thường phi thường bận rộn, mỗi khi có thời gian đều dùng để chiếu cố con trai mình, chuyện gì cũng bận tâm,
sợ cậu khuyết thiếu yêu thương, trước năm 7 tuổi Kỉ Tiễu không có mẹ,
nhưng cậu vẫn cảm thấy phi thường hạnh phúc.
“Tớ ở trong núi vẽ cây cỏ, vẽ rất nhiều tranh mang về.”
“Vẽ là do ba cậu dạy sao?”
“Ừ, ba vẽ rất giỏi, còn có thể…chơi bóng.”
Khó trách, dù Diêm Trừng đã sớm suy đoán vị trí của Kỉ Hiếu Trạch trong lòng Kỉ Tiễu, lúc này cũng không khỏi có chút chua xót.
“Cho nên cậu mới thi vào F đại?”
Vì Kỉ Hiếu Trạch, vì tưởng niệm Kỉ Hiếu Trạch.
Bởi vì Kỉ Hiếu Trạch năm đó tốt nghiệp từ F đại, đó là trường cũ của ông ấy.
F đại tại U thị cũng là một trường đại học danh tiếng nhưng vẫn
không thể sánh ngang với U đại, nhưng khoa lịch sử của F đại chính là
một khoa nổi danh trong nước, không ít nhân tài kiệt xuất đều bước từ
nơi này mà ra, mà Kỉ Tiễu đăng kí cũng chính là khoa lịch sử.
Không sai, khiến mọi người trợn mắt há mồm, khiến học sinh cùng
thầy cô giáo trường Phụ Trung phải kinh ngạc tột độ, cảm giác Kỉ Tiễu bị bệnh thần kinh mới tự hạ thấp mình thi vào một trường còn dưới mức U
đại, càng bởi vì Kỉ Tiễu lấy thân phận là thủ khoa ban tự nhiên lại đăng kí vào một khoa xã hội hoàn toàn xa lạ!
Diêm Trừng lúc ấy đã nghĩ, may mà F đại không có hạn chế, học
sinh ban tự nhiên vẫn có thể thi vào khoa xã hội, bằng không Kỉ Tiễu
chắc chắn sẽ không buông thay ban xã hội mà chọn học ban tự nhiên, nói
như vậy, khi đó cậu đã suy nghĩ hết rồi đi.
Tuy rằng trong lòng có chút tư vị không phải nhưng Diêm Trừng
vẫn có thể lí giải Kỉ Tiễu đối với Kỉ Hiếu Trạch gần như tưởng niệm cố
chấp, Kỉ Hiếu Trạch là người đối xử với cậu tốt nhất cũng là chỗ dựa duy nhất, đặc biệt là cuộc sống sau này của Kỉ Tiễu thì Kỉ Hiếu Trạch lại
càng có ý nghĩa quan trọng, nếu Kỉ Tiễu quên đi Kỉ Hiếu Trạch thì nhân
sinh cậu còn dư lại cái gì?
Diêm Trừng có chút không thể nào tưởng tượng được năm đó Kỉ Hiếu Trạch gặp chuyện không may, Kỉ Tiễu đến tột cùng thừa nhận đả kích thế
nào.
Trong trí nhớ của Kỉ Tiễu trước 5 tuổi không có Trì Xu Di có lẽ
là bởi vì Kỉ Tiễu khi đó quá nhỏ hoặc là do Kỉ Hiếu Trạch đối với cậu
quá tốt cho nên nhân vật “mẹ” đối với cậu mà nói là không có khái niệm
gì, mà cậu lần đầu tiên nhìn thấy Trì Xu Di là ở trên đường cái, lúc ấy
chỉ nói vài câu, mà Ki Hiếu Trạch cũng không giới thiệu cô ta với cậu,
thẳng tới vài năm sau Kỉ Tiễu mới hiểu được, hóa ra người phụ nữ ăn diện đó chính là mẹ mình, mà khuôn mặt cô ta đối với cậu cũng đã là một hình ảnh rất mơ hồ, ngược lại cảm giác mất tự nhiên từ người phụ nữ đó mới
khiến Kỉ Tiễu có ấn tượng.
Lần thứ 2 gặp lại người phụ nữ đó là khi Kỉ Tiễu đã chuyển tới
Trì gia, trước đó, Kỉ Tiễu chuyển tới sống tạm thời ở trung tâm bảo trợ
xã hội đợi sắp xếp chỗ ở mới, cậu mới đi học được vài ngày, có mấy người mặc đồng phục tới trường gọi cậu ra, nói ba cậu xảy ra chuyện, bọn họ
đang tìm cách liên hệ với mẹ cậu, Kỉ Tiễu tạm thời ở đó.
Kết quả ở được khoảng 2 tuần, mẹ không tìm thấy, chỗ ở tạm thời
cũng không thể ở được nữa, cho nên mẹ lớn ở trung tâm dẫn cậu tới nhà
Trì Xu Huyên, Kỉ Tiễu biết người này, nhưng cũng không tính là quá quen
thuộc, người dị này ngẫu nhiên sẽ dẫn một cô bé tới nhà cậu ăn cơm, cũng khoảng 2, 3 tháng mới tới một lần, mỗi lần đều ngồi nói chuyện với ba
một lúc rồi rời đi.
Kỉ Tiễu không thích cô ấy nhưng cũng không tới mức chán ghét,
cậu là một hài tử cực ki hướng nội, nhưng lại rất nghe lời, giống như Kỉ Hiếu Trạch hi vọng cậu thế nào thì Kỉ Tiễu sẽ làm theo y như vậy,
trước kia Kỉ Hiếu Trạch cũng không yêu cầu cậu nhiệt tình đối đãi với
Trì Xu Huyên, Kỉ Tiễu cũng không cùng cô ta nói mấy câu.
Mẹ lớn giao cậu cho Trì Xu Huyên, đối phương cũng đồng ý, nhưng
thái độ của cô ta đối đãi với Kỉ Tiễu so với trước đây đã biến hóa
nghiêng trời lệch đất, cô ta không hà khắc đãi ngộ vật chất với Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu cũng đối xử như trước đây có ăn có mặc, đúng giờ đến trường,
chính là cô ta thực không thích nhìn thấy Kỉ Tiễu, hôm này về tới nhà
chuyện đầu tiên làm chính là phát giận. cô ta đối với Khương Chân Khương Duệ chỉ phát tiết đánh chửi còn riêng Kỉ Tiễu lại có thêm những lời
công kích cay độc.
Trì Xu Huyên chửi rủa nhiều nhất chính là: mày có biết hiện tại
vì cái gì mà không ai muốn mày không? Bởi vì ba mày sẽ chết, ba của mày
là bị người ta hại chết, là do chính mẹ mày hại chết, mày có biết mẹ mày là hạng đàn bà như thế nào không?
Lúc này cô ta lấy ra bức ảnh chụp, sau đố túm đầu Kỉ Tiễu dí vào bắt cậu nhìn.
Đây mà mẹ mày đấy, có phải rất đẹp không? Nhưng mẹ mày chuyên đi gạt người, chị ta đã lừa rất nhiều nam nhân, chị ta thực thích tiều,
mày là do chị ta sinh ra, mày nói xem mày có thể trở nên giống mẹ mày
không?
Những lúc đó Kỉ Tiễu cũng không phản bác lại, cậu chỉ nhìn không chớp mắt vào bức ảnh, sau đó một lần lại một lần nghe Trì Xu Huyên lặp
đi lặp lại những lời như vậy.
Diêm Trừng vẫn luôn muốn biết quá khứ của Kỉ Tiễu vì thế hắn
không tiếc cùng Khương Duệ lén lút giao dịch, chỉ vì muốn tiếp cận được
suy nghĩ nội tâm của Kỉ Tiễu, chính là hiện tại thật sự nghe từ chính
miệng cậu nói ra, tư vị thật khiến Diêm Trừng thấy cực kì khó chịu, hắn
là người ngoài nghe đã không chịu nỏi lại càng không dám tưởng tượng lúc ấy Kỉ Tiễu trải qua hết thảy đã sống thế nào.
Diêm Trừng đối với tâm lý của Trì Xu Huyên vẫn thực không hiểu
nổi, nếu bà ấy thực sự yêu Kỷ Hiếu Trạch vậy tại sao phải đối đãi với Kỉ Tiễu một mình lưu lại như thế, bà ta biết rõ tâm nguyện lớn nhất của Kỉ Hiểu Trạch chính là có thể đảm bảo an toàn cho đứa con trai của mình.
Nói tới đây, Kỉ Tiễu dường như không quan tâm mà hừ một tiếng,
khẩu khí lãnh đạm: “Bà ta không yêu Kỉ Hiếu Trạch, bà ta chỉ hận Trì Xu
Di mà thôi.” Trì Xu Huyên suy nghĩ rất đơn giản, nhưng cũng thực phức
tạp, bà ta vẫn luôn sinh hoạt dưới bóng ma của chị gái từ lúc sinh ra
tới giờ, sử dụng một câu diễn tả thì chính là “bắt đầu là cười hâm mộ,
đến cuối cùng là khóc ghen tị”, đặc biệt là chuyện liên quan tới vấn đề
tình cảm với Kỉ Hiếu Trạch, một người thực tâm lại bị bỏ qua, một kẻ hư
tình giả ý lại được quý trọng, có lẽ ngay từ đầu là yêu thật nhưng theo
sự lựa chọn của Kỉ Hiếu Trạch mà Trì Xu Huyên không thể không hân.
Càng tệ hơn đó là bà ta vội vàng rút lui nhưng cũng không đổi
được một đoan nhân duyên tốt đẹp, người ngoài nhìn vào thì giống như một gia đình viên mãn hạnh phúc nhưng kì thật lại tràn ngập thống khổ mà
không muốn ai biết tới, cha của Khương Duệ ở bên ngoài chưa bao giờ
ngừng trăng hoa ong bướm, Trì Xu Huyên cũng thật bất hạnh, bà ta oán hận chồng mình, oán hận chị gái mình, oán hận anh rể, cũng oán hận chính
bản thân.
Sau khi Trì Xu Di rời đi, Trì Xu Huyên mới cảm thấy được an ủi
một chút, bà mang theo tâm lý muốn trả thù mà ở bên Kỉ Hiểu Trạch, mà
Trì Xu Di cũng biết, Kỉ Hiếu Trạch cũng đồng dạng hận Trì Xu Di, hận bà
ta bỏ lại đứa con vừa mới sinh không có mẹ, không cách ào cho nó một gia đình đẩy đủ. Vì thế hai người ăn khớp với nhau, về phần Khương Chân
sinh là kết quả trả thù thắng lợi của Trì Xu Di.
Nhưng trò gia đình khôi hài này sau khi Kỉ Hiểu Trạch gặp chuyện không may liền triệt để biến thành bi kịch, Trì Xu Huyên trong một thời gian dài đều cảm thấy có lỗi với Kỉ Hiếu Trạch, bởi vì lỗ hổng tài vụ
bị phát hiện là từ chỗ bà ta, tuy rằng cuối cùng Kỉ Hiếu Trạch cũng đã
nói, ông sớm đã bị người ta nhắm vào nên có Trì Xu Huyên hay không cũng
như vậy, nhưng căn cứ vụ việc lần này xác đáng, Trì Xu Huyên từng muốn
Kỉ Hiếu Trạch không may nhưng cho tới giờ thì lại không muốn ông ấy
chết.
Bà ta rất thống khổ, con cái hận mình, chồng cũng vì nữ nhân
khác mà đòi ly hôn, bà tự mình duy trì sinh kế, vừa tìm mọi biện pháp để cứu Ki Hiếu Trạch, mỗi ngày đều mệt sống mệt chết mà khi về tới nhà đều nhìn thấy những gương mặt oán hận, đặc biệt là đứa con của người đàn bà lăng loàn kia.
Trì Xu Huyên tinh thần mỗi ngày đều bị đả kích trầm trọng, mà hết thảy tự nhiên đều quy kết hết lên người Kỉ Tiễu.
Vì thế có một ngày, Trì Xu Huyên tỉnh dậy, phát hiện không thấy Kỉ Tiễu.
“Cậu đã đi đâu vậy?” đó cũng là điều mà Diêm Trừng băn khoăn từ lâu.
Kỉ Tiễu không đi đâu cả, cậu chỉ tưởng niệm cha mình, cậu muốn
đi tìm ông, chỉnh là một thằng bé 8 tuổi thì có thể đi được bao xa, hơn
nữa Kỉ Tiễu lại không có nhiều tiền, cho nên lên một chiếc xe bus, ngồi
tới cuối bến, xuống xe lại tiếp tục đi, đi cho tới khi bị lạc đường,
cũng không tìm thấy Ki Hiếu Trạch.
Cuối cùng bị mang tới đồn công an, sau đó ở đó hai ngày để điều
tra thân phận tìm người thân, lại bị đuổi về ngã tư đường gần nhà,
chính lúc đó cậu cos gõ cửa nhà Trì Xu Huyên thế nào cũng không ai mở
cửa.
Kỉ Tiễu hiểu được dụng ý của bà, Trì Xu Huyên muốn nói cho cậu biết: nếu tự mình đã bỏ đi thì đừng có mò về.
Trên mặt Kỉ Tiễu không lộ vẻ gì, trong lòng không gợn sóng, mẹ
lớn cảm thấy cậu thực đáng thương, nhiều lần nói nhất định sẽ giúp cậu
tìm được nhà cùng tìm được mẹ cậu.
Kỉ Tiễu bị an bài tạm thời sống ở trung tâm bảo trợ xã hội, nơi
đó có người già cô đơn, có người vì không có con cái, có người lại vì
con đã tử nạn, tuổi tác cũng đã lớn, nhưng đột nhiên lại có Kỉ Tiễu mi
thanh mục tú sạch sẽ như vậy tới ở cùng.
Cậu ở cùng với 6 đứa trẻ nữa trong một cái phòng, ba đứa ngủ
trong một cái giường lớn, không tính là chật chội nhưng mùa đông tới thì lải rất lạnh, Kỉ Tiễu ăn ít, không nhiều, hơn nữa lại ăn rất chậm, cho
nên mỗi lần mỗi khi đũa cậu dừng lại thì trên bàn cơm và bánh bao đều đã hết, ngẫu nhiên tối đói bụng quá mà không ngủ được, nhưng nhẫn mãi rồi
cũng qua, quần áo cũng không đủ mặc, trẻ con lại mau lớn nên đứa nhỏ mặc lại quần áo của đứa lớn là chuyện bình thường, Kỉ Tiễu lần đầu tiên mặc lại quần áo của người khác, cái túi còn được chắp vá lại bằng mấy đường chỉ thô lỗ, từ trong túi áo cậu lôi ra một cái vỏ kẹo, cậu còn nhớ khi
còn bé ba cũng đã từng mua cho cậu nhưng lại sợ cậu bị sâu răng nên
không cho cậu ăn nhiều, khi đó Kỉ Tiễu liền mở giấy gói kẹo đưa lên mũi
ngửi ngửi, hương thơm ngọt ngọt cũng khiến cậu nghiện. nhưng hiện tại
cậu cũng đưa cái giấy gói lên mũi ngử nhưng vị đạo thơm ngọt kia như thế nao cũng không còn…
Có một ngày mẹ lớn lại tới dẫn Kỉ Tiễu đi, ngồi xe hơn một giờ
đồng hồ, vào một nơi có hoa viên, mẹ lớn gõ cửa thật lâu rốt cục cũng có người ra mở cửa, đây cũng là lần thứ 2, trừ bỏ xem qua ảnh thì Kỉ Tiễu
được nhìn thấy mẹ ở ngoài đời.
Trì Xu Di trong tay ôm một đứa bé khoảng 1 tuổi, mặc áo ngủ nhìn bọn họ.
Mẹ lớn cùng Trì Xu Di nói gì đó, Kỉ Tiễu đều không nghe được,
chỉ nhớ mẹ lớn nói câu cuối cùng: tôi đã gọi điện rất nhiều lần cho chị
nhưng chị không nghe, tôi hiện tại dẫn thằng bé tới, chị ngay cả nhà
cũng không cho chúng tôi vào, chị có phải là mẹ đẻ của thằng bé không
vậy?
Kết quả tự nhiên là Kỉ Tiễu theo mẹ lớn quay lại trung tâm bảo
trợ xã hội, cậu nghe mẹ lớn nói, ba cậu xảy ra chuyện, nếu mẹ con không
cần con thì bà ta sẽ bị ông trời trừng phạt, chính là Kỉ Tiễu ở trung
tâm bảo trợ khoảng 1 năm vẫn không thấy người mà được gọi là mẹ cậu tới
thăm, cũng không đợi thấy bà ta bị trừng phạt, ngược lại là Trì Xu Huyên tới đón cậu.
Kỉ Tiễu trong một năm này vẫn luôn thường xuyên lên lớp học rất
chăm chỉ, nhưng ở trường, ngay cả các thầy cô và bạn học không ai đối xử tốt với cậu, cả người cậu gầy cũng thực lợi hại, nếu không phải làn da
trắng sáng thì nhìn qua chỉ như một con khỉ con.
Ai ngờ khi nhìn thấy Trì Xu Huyên so với cậu còn gầy hơn, thần
sắc tiều tụy, câu đầu tiên bà ta nói với cậu chính là: “Tiễu Tiễu à, dì
xin lỗi con, con trở về với dì đi”.
Kỉ Tiễu dùng ánh mắt xa lạ nhìn bà ta, sau đó yên lặng quay vào phòng.
Trì Xu Huyên chưa từng từ bỏ ý định, liên tục hai tuần mỗi ngày
đều tới, mẹ lớn và những người khác trong trung tâm cũng tới làm công
tác tư tưởng cho cậu, rốt cục một đại thúc đã nói một câu đánh vỡ tâm
phòng bị của Kỉ Tiễu.
Ông đã nói: “cháu có thể ở chỗ chúng ta sinh hoạt trong bao lâu, lớn lên không có tiền đi học cũng không có tiền đọc sách, cháu không
muốn lên cấp III rồi lên đại học sao?”
Ngày hôm sau, Kỉ Tiễu đáp ứng cùng Trì Xu Huyên trở về.
Cậu còn nhớ rõ Trì Xu Huyên một đường đều đỏ mắt dắt tay cậu,
cuối cùng tới trước cửa Trì gia, tựa như mất đi toàn bộ khí lực nói với
cậu: “Tiễu Tiễu à, ba con thực ác độc, ba con khiến ta hận anh ta, lại
cho ta cơ hội trả thù, hiện tại dư lại trong lòng ta tràn đầy áy náy,
hết thảy đều là vì con, đều là vì con, anh ta tự đối ác với mình như
vậy, lại tín nhiệm ta như vậy, ta sao có thể không đối xử tốt với con
chứ, ta nhất định đối xử với tốt con….
Bước chân vào giới chính trị nhiều năm như vậy nên việc biết
trước kết quả của mình sau này sẽ như thế nào, thông minh như Kỉ Hiểu
Trạch đương nhiên sớm có thể đoán trước được, chính là ông chỉ lo lắng
cho đứa con trai bé bỏng, vì nó ông có thể trả bất cứ giá nào.
Vì thế Trì Xu Huyên nói được làm được, bà triệt để thay đổi đem
Kỉ Tiễu từ trong hoàn cảnh gian nan kéo ra, chỉ là vết thương đầy người
theo năm tháng đã ngấm sâu vào tận xương tủy, từng vết từng vết không
thể nói lành là lành ngay được.
Sau đó lại có một ngày, Kỉ Tiễu vô tình nhận được đồ gửi tới cho Trì Xu Huyên, bên trong chỉ có mấy bức ảnh chụp, nôi dung đều là một
người phụ nữ, khi thì trên đường phố, khi thì ngồi trên xe đậu trước một nhà trẻ, khi thì đang bế một đứa bé, đứa bé khoảng 5 tuổi đang mỉm cười thân mật, bên cạnh còn có một tờ báo cáo chi tiết sinh hoạt hàng ngày.
“ bà ấy…điều tra Trì Xu Di sao?” Diêm Trừng không nghĩ tới,
nhưng Trì Xu Huyên lúc đó bối cảnh không được như Trì Xu Di, phi thường
dễ bị bại lộ, hơn nữa điều tra cũng phải vài năm, lại không có động tác
gì, thật sự không giống phong cách của Trì Xu Di.
Nhưng vài giây sau, Diêm Trừng liền hiểu được.
Quả nhiên, Kỉ Tiễu nói tiếp: “là Kỉ Hiếu Trạch tìm người điều
tra.” Mặc dù ông đã mất nhưng người kia vẫn thời thời khắc khắc chú ý
tới người phụ nữ kia, phòng ngừa người phụ nữ đó quay lại tổn thương con trai mình.
Mà cuối cùng phần văn kiện đó lại bị Kỉ Tiễu nhìn thấy, năm đó
Kỉ Tiễu mới vừa vào cấp II, cũng bởi vậy mà có cuộc hẹn hàng năm tại
quán cà phê.
Diêm Trừng không ngốc, Trì Xu Huyên vẫn luôn giấu diếm Kỉ Tiễu
mấy năm rồi, sao đột nhiên lại bị phát hiện, nói cho cùng nõi oán hận
trong lòng Trì Xu Huyên vẫn chưa tan hết, chính là hiện tại đã có người
thay bà ta báo thù.