Ngày tân sinh viên tới nhập học ở F đại, Diêm Trừng và Kỉ Tiễu sáng
sớm đã đến, còn chưa đến 10h mà cổng trường rộng lớn đã chật như nêm
cối, tấp nập các tân sinh viên cùng phụ huynh ra vào.
Tuy rằng danh tiếng của F đại ở trong nước không tới mức số 1 số 2 nhưng F đại ở U thị cũng là một trường đại học có tiếng ưu tú, học
sinh nào có thể thi vào trường này được thì vẫn cảm thấy quang vinh tự
hào, vì thế có thể thấy trên mặt ai nấy đều tràn ngập đủ loại chờ mong
và hi vọng đối với cuộc sống sinh hoạt vườn trường tương lai.
Đây có lẽ là khai giảng ít ồn ào nhất từ khi Diêm Trừng cắp sách tới trường. Sau khi cùng Kỉ Tiễu báo danh xong, tìm gặp học trưởng nhận đồ đạc của mình lên phòng kí túc.
Bởi vì sau đó sẽ tham gia tập quân sự cho nên các tân sinh viên
ngay từ đầu đều phải ở trong kí túc trường. Kỉ Tiễu nhìn danh sách xếp
phòng của mình, phòng 303, còn Diêm Trừng lại được xếp ở tầng 4, rõ ràng hai người không ở gần nhau. Đối với điều này Diêm Trừng rất có bất mãn, nhưng hiện tai cũng chỉ tạm thời đi một bước tính một bước, hai người
lên phòng Kỉ Tiễu trước.
Phòng kí túc sắp xếp cũng giống như trường Phụ Trung, đều là
loại đồ dùng đa chức năng phía trên là giường ngủ còn phía dưới dùng làm bàn học. Một phòng có 6 người, lúc hai người tới thì đã có ba người đến trước rồi.
Thấy Kỉ Tiễu và Diêm Trừng, một nam sinh cao cao đi tới chào
hỏi, tự giới thiệu tên là Thôi Hướng, sinh viên khoa lịch sử, hỏi Kỉ
Tiễu và Diêm Trừng tên gì.
Kỉ Tiễu chỉ lãnh mặt không nói lời nào, Diêm Trừng kín đáo nhéo
nhéo tay cậu, nói với Thôi Hướng tên của mình và Kỉ Tiễu, lại nói tiếp:
“Tớ không ở phòng này, mà bạn của tớ ở đây, cậu ấy cũng thuộc khoa lịch
sử.”
Thôi Hướng nhìn sang Kỉ Tiễu, vẫn không để ý thái độ của cậu,
xoay người giới thiệu hai người bạn cùng phòng khác, một người mập mập
tên Lưu Thụy Minh, người còn lại hơi lùn tên Trương Tùng.
Diêm Trừng thấy những người này coi như dễ ở chung, đối với hoàn cảnh sinh hoạt của Kỉ Tiễu ở đây trong 2 tuần sắp tới coi như vừa lòng. Sau khi sắp xếp sơ sơ thì lên phòng Diêm Trừng, nói chung cũng không
sai biệt lắm, dọn dẹp một lúc nhìn lên thời gian cũng tới giờ ăn trưa,
Kỉ Tiễu và Diêm Trừng quyết định sẽ đi ăn, ăn xong rồi mới khám phá
khuôn viên trường.
Đại học F nằm ở phía tây U thị, là một trong ba trường đại học
lớn của thành phố. Ngoài ra trường này còn là một trong 4 trường có điểm đầu vao cao nhất tỉnh, tính ra cũng là một trường trọng điểm đương
nhiên phương diện sinh hoạt cũng không thể kém. Chính vì thế mà giá
phòng thuê trọ xung quanh đây mấy năm nay liên tục tăng vọt, cho nên Hi
Đường trước có thể thuê hộ Diêm Trừng một căn phòng rộng mà rẻ như thế
là quá ổn. Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh, phòng lấy sáng rất tốt, có lẽ
cũng tốn không ít thời gian và công sức của cậu ta.
Kỉ Tiễu và Diêm Trừng tìm một quán mì bình dân đi vào, bên trong đều là đám sinh viên mới, chỗ ngồi cũng gần như kín hết, nghĩ tới nếu
sang quán khác chắc cũng không còn chỗ trống, vì thế hai người tìm dược
chỗ liền nhanh chóng an vị. Diêm Trừng cũng phá lệ nếm thử hương vị cùng người khác chen chúc ăn đồ bình dân.
Xung quanh hai người có nhiều người là bạn học cũ cũng có cả bạn học mới quen, sau một kì nghỉ hè, đề tài buôn chuyện đương nhiên không
ít. Phần lớn đều bàn tán về bản thân hoặc những bạn học mà mình biết
tới. Ví dụ như tại bàn học gần Kỉ Tiễu và Diêm Trừng, có một anh chàng
kia không ngừng thổi phồng sự tích huy hoàng thời trung học của mình,
còn khoe điểm thi đại học của trường bọn họ được bao nhiêu xếp thứ bao
nhiêu, trong đó có bao nhiêu người đỗ Đại học A, Đại học U, đúng là
khiến người ta ghen tị.
Đối diện người nọ, mấy bạn học thi thoảng cũng cảm thán vài câu, rồi lại nói: “Nhưng tôi nghe nói, tân sinh viên trường chúng ta năm nay cũng có ‘siêu nhân’ so ra không hề kém trường A hay trường U đâu.”
“A, chuyện này tôi cũng biết, cậu nói thủ khoa khối tự nhiên
đúng không, chậc… thành thật mà nói, tôi không quá tin, tôi cảm thấy đây là chiêu trò tuyên truyền của nhà trường thôi, ai mà ngu như vậy, bỏ U
đại chuyển vào trường chúng ta làm gì.”
Lại thêm một nhóm tân sinh bàn kế đó tham gia bàn tán sôi nổi:
“Xời, cậu sai rồi, tôi có quen một đàn anh năm 2, anh ấy đang ở trong
hội học sinh, bảo là người đó đúng là đến trường chúng ta, hôm nay còn
tới báo danh đó.”
“Thật không? Tên là gì?”
“….ầy…, tôi quên rồi, nhưng dù sao cũng đã tới, cậu ta đăng kí khoa lịch sử đó.”
“Cái gì? Thủ khoa ban tự nhiên lại đăng kí khoa lịch sử…đầu óc có vấn đề à?”
“Ông quản người ta làm gì, người ta thích học gì kệ người ta, à
còn một người nữa nghe nói gia thế rất lớn cũng tới báo danh nữa đó.”
“Lại ai nữa?”
“Cháu hiệu trưởng?”
“Cháu họ cục trưởng?”
“Con trai thị trưởng?”
…..
Cho dù những người đó có hỏi thế nào thì cậu chàng kia cũng
không nói thêm gì nữa, chẳng hiểu là do quyết tâm giữ kín hay là vì cũng mít đặc nữa.
Kỉ Tiễu và Diêm Trừng từ đầu tới cuối đều yên lặng ngồi ăn, Diêm Trừng thỉnh thoảng sẽ gắp ớt từ trong bát Kỉ Tiễu sang bát mình, không
thèm để ý đến đám người đang tán chuyện xôn xao bên cạnh.
Lúc này di động Diêm Trừng vang lên, sau buổi tụ tập chia tay Tử Húc lần trước, ai cũng có công có việc của mình nên đám hồ bằng cẩu hữu kia không ai tới tìm hắn, lúc này vừa thấy là một dãy số xa lạ, Diêm
Trừng do dự ấn nghe.
Nói được 2 câu Diêm Trừng liền cúp điện thoại, thấy Kỉ Tiễu nhìn lại, liền nói: “Là giảng viên khoa tớ, nói lát nữa qua đó gặp.”
Hắn mới vừa điền phương thức liên lạc lúc nãy, giờ đã có người tìm tới cửa, tốc độ cũng quá nhanh đi.
Kỉ Tiễu cũng không hỏi nhiều, ăn xong liền cùng Diêm Trừng trở
về trường, nhưng Diêm Trừng tựa hồ không quá vội, vẫn lôi kéo Kỉ Tiễu đi dạo khắp nơi thăm quan trường.
Đây là trường cũ của Kỉ Hiếu Trạch, lịch sử Đại học F cũng không ngắn, địa vị của trường một phần cũng nhờ vào lịch sử lâu đời tích tụ.
Năm xưa cũng từng huy hoàng là trượng trọng điểm hạng nhất U thị, tuy
nhiên do trường ít khoa, lại tương đối cách biệt, gần như chỉ có khoa
Lịch sử của Kỷ Tiễu và khoa Kinh Tế mà Diêm Trừng đăng ký học là nổi
tiếng, thậm chí có thể xếp vào top trong toàn quốc, những khoa khác là
khoa mới mở gần đây cho nên rõ ràng không thể cạnh tranh với các trường
khác, lại thêm chính phủ ít đầu tư kinh phí thành ra ngày càng tụt hậu
so với Đại học U.
Giờ đây, giống như bóng râm của các cây cổ thụ hay vẻ mặn mà của mỹ nhân đã già luôn khiến cho người khác ngậm ngùi tiếc nuối. Nhưng
những điều đó cũng không ảnh hưởng tới cảnh trí trong trường F đại,
ngoại trừ tòa nhà thư viện 10 tầng mới xây ra thì toàn bộ các toà nhà
cùng khuôn viên đều vẫn giữ được kiến trúc cổ kính. Tường gạch đỏ, những con đường lát đá mặc dù đã nhuốm màu thời gian nhưng ẩn dưới tán cây
xanh rợp, đông ấm hạ mát, vẫn là một cảnh sắc đẹp.
Diêm Trừng và Kỉ Tiễu chậm rãi đi dạo dọc theo đường nhỏ, ngẫu
nhiên sẽ gặp không ít tân sinh viên cũng giống mình đang đi tham quan.
Có mấy lần Diêm Trừng muốn nắm tay Kỉ Tiễu đều bị cậu tránh đi, nhưng
cũng may hắn còn biết nặng nhẹ, từng có một tấm gương tày liếp lúc trước nên bây giờ khi một lần nữa bắt đầu lại phải cẩn thận hơn mới được, dù
thâm tâm Diêm Trừng vốn chẳng bao giờ để ý chuyện bị người khác bắt gặp
bao giờ.
Đi hết một vòng, Kỉ Tiễu về phòng kí túc, Diêm Trừng mới đi tới văn phòng khoa.
Giảng viên họ Tiền, là một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, dáng vẻ gầy gò chứ không cao to như Diêm Trừng, nhưng đôi mắt nhỏ lại đặc
biệt tụ quang, vừa thấy Diêm Trừng tới rõ ràng hai mắt sáng lên, hai ba
bước đi tới mỉm cười nói: “Diêm Trừng phải không? Chào em.”
Diêm Trừng thấy trong văn phòng còn có hai người trung niên cũng đang ngồi đó, thấy hắn cũng đồng thời đứng lên lộ ra bộ mặt tươi cười.
Quả nhiên, giảng viên họ Tiền kia lôi kéo hắn tới giới thiệu với họ, một người là giảng viên chủ nhiệm khoa, một người là phó hiệu
trưởng trường.
Loại chuyện này đương nhiên Diêm Trừng đã trải qua rất nhiều
lần, hắn lần nào sau khai giảng mà không được lãnh đạo nhà trường giới
thiệu một lượt từ trên xuống dưới, chính là không ngờ hắn rơi vào hoàn
cảnh này vẫn còn được đãi ngộ như vậy, cũng không khiến Diêm Trừng thấy
cao hứng chút nào, ngược lại trong lòng dâng lên một tia nặng nề.
Diêm Trừng nhìn qua những người đó một lần, không nhiều lời, chỉ hỏi giảng viên kia gọi mình tới làm gì.
Giảng viên và lãnh đạo trường trao đổi ánh mắt với nhau rồi hỏi ý kiến Diêm Trừng về tình hình trường học, có chỗ nào không vừa lòng, có
gì cần hỗ trợ không?. Đối với Diêm Trừng cùng Diêm gia, đừng nói bọn họ
không biết, cho dù biết cũng sẽ không thật sự cho rằng Diêm Trừng đã bị
đuổi ra khỏi nhà, tiểu bảo bối nhi tử huyết thống sao có thể nói không
cần là không cần đâu, lời nói khi tức giận chỉ có đồ ngốc mới tin.
Diêm Trừng nhất nhất đáp lại, thái độ rất phối hợp, cũng không
làm cho bọn họ quan tâm quá nhiều, khiến cho vài vị trước mắt phải bất
an, nhưng cuối cùng, Diêm Trừng vẫn có một thỉnh cầu nho nhỏ.
…
Trong phòng ngủ, trừ Kỉ Tiễu ra thì những người khác trong phòng đang sắp xếp hành lí, mà Kỉ Tiễu cũng chỉ ở hai tuần xong huấn luyện
quân sự xong liền về, cho nên cũng không mang theo nhiều đồ. Vừa rồi có
một tân sinh nữa đến, tất cả mọi người đều đối với cậu ấy hoan nghênh
nhiệt liệt, chỉ có Kỉ Tiễu vẫn một bộ thản nhiên, ngoại trừ giới thiệu
tên ra thì không nói thêm câu nào nữa.
Người hơi lùn tên Trương Tùng hình như có hơi bất mãn, Kỉ Tiễu
thoáng nghe thấy cậu ta văng một câu thô tục, Kỉ Tiễu cũng chả quan tâm, ngược lại người cao gầy tên Thôi Hướng lại cho cậu một nụ cười trấn an.
Ánh mắt Kỉ Tiễu liếc qua người cậu ta một cái, lại trở về trang
sách đang đọc, sau đó lại nghe thấy một thanh âm bên tai hỏi: “Cậu chính là Kỉ Tiễu?”
Kỉ Tiễu nghiêng đầu thấy Thôi Hướng kia không biết từ khi nào đã đi tới gần, dựa vào thang gỗ nhìn chằm chằm mình.
Kỉ Tiễu chau mày, không trả lời.
Thôi Hướng vẫn không để ý, chỉ tiếp tục cười cười, lúc này, người mới đến vừa vào lên tiếng hỏi: “Vẫn còn 1 người chưa tới à?”
Thôi Hướng vừa định nói chờ chút đi, đã thấy một người xách hành lý đi vào, nhìn thấy Kỉ Tiễu đang nằm trên giường, mày khẽ nhướn nhướn.
Kỉ Tiễu quay đầu lại, đối diện tầm mắt của Diêm Trừng, có chút
kinh ngạc, lại nghe Diêm Trừng chậm rãi đi tới nói: “Tớ cũng ở phòng
này.”
Thôi Hướng đi lên lùi hai bước cười nói: “Tôi đã xem danh sách phòng ngủ, người còn lại hình như không phải cậu.”
Diêm Trừng cũng mỉm cười đáp lại: “Hiện tại đã sửa lại.”
Thôi Hướng sửng sốt, rồi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đối với việc Diêm Trừng vào ở, những người khác cũng không có ý
kiến, buổi chiều nhanh chóng qua, sắc trời dần tối, Diêm Trừng nhìn đồng hồ, đứng dậy kéo Kỉ Tiễu ra ngoài ăn cơm. Thôi Hướng kia lại lanh chanh nói: “Tôi nghe nói đồ nướng ở đây không tồi, chúng ta cùng đi ăn thử
đi, tôi mời.”
Cậu chàng béo béo ở giường đối diện vừa nghe liền vui vẻ chẳng
qua vẫn còn biết giả vờ khách khí: “Sao có thể chứ? Chúng ta mới vừa
biết nhau mà.”
“Chính là vừa biết mới cần cơ hội để quen thân, về sau còn học
chung 4 năm, hơn nữa sắp tới tập quân sự có thể nói là sẽ không có ngày
lành đâu.” Thôi Hướng ôn hòa nói.
Khi thu dọn đồ đạc, mọi người đều biết Thôi Hướng rất có tiền,
quần áo đồ dùng đều là hàng hiệu, mà mọi thứ đều là đồ mới tinh, xác
thực gia cảnh không tồi, cậu ta nếu nguyện ý vung tiền, bọn họ cũng
không ngại ngùng tiêu tiền hộ, vì thế ai nấy đều đi.
Thôi Hướng nhìn về phía Diêm Trừng, ánh mắt lại rơi trên người Kỉ Tiễu, nói nhỏ: “Cùng đi đi? dù sao cũng phải ăn cơm mà.”
Kỉ Tiễu không nói lời nào, vẫn là Diêm Trừng kéo cậu xuống, cuộc sống đại học bắt đầu, vô luận thế nào thì bữa cơm này cũng không có lý
do cự tuyệt, vì thế cười nói: “Cảm ơn.”
Thôi Hướng nhìn Diêm Trừng nắm tay Kỉ Tiễu cùng ra ngoài, ánh mắt chợt lóe sáng.