Là trường trung học sô 1 số 2 trọng điểm của u thị, học sinh nào từng là học ở Phụ Trung trừ học tập tốt, chỉ số thông minh cao, còn có không ít người có gia cảnh hậu đãi, cho nên địa điểm tụ tập ở Ngô Hưởng Các xa hoa đối với bọn họ cũng là bình thường.
Khi nhóm Diêm Trừng tới, đã có rất nhiều người ở đây, đại sảnh rộng lớn như vậy cũng bị học sinh chen chúc náo nhiệt, phi thường náo nhiệt, nhưng bọn Diêm Trừng tới cũng tạo ra rối loạn không nhỏ.
Mới hơn nửa năm không gặp, đã thành sinh viên trong các trường đại học với khi còn là học sinh nghiêm cẩn bảo thủ đã có không ít thay đổi, có vài người còn cố ý vì hôm nay mà hảo hảo trang điểm một phen, làm tóc, trưng diện, trang điểm cả người giống như thoát thai hoán cốt, không còn bộ dạng dễ nhũi trước kia nữa, tựa hồ cố gắng đem một mặt hoàn toàn mới trưng ra cho các bạn học nhìn, ám chỉ mình đã thay đổi giống với tương lai vô hạn của mình.
Đương nhiên, trong đó không ít người mang theo người yêu tới, giống như Ngũ Tử Húc, nắm tay Khương Chân đi giữa đám đông, cả người đều hiện rõ hai chữ: vênh váo.
Mà nhân khí của nhóm bọn họ không có bởi vì thời gian qua đi mà suy giảm, tựa như Diêm Trừng, vốn là đã là tâm điểm trong mắt mọi người, hắn vừa tiến vào đã có không ít người vây quanh trò chuyện, hỏi chuyện trường học, hỏi hắn tình hình gần đây, Diêm Trừng vốn tình tình tốt hỏi gì đáp lấy, hắn ở đó bận rộn đến mức không thoát thân được, tự nhiên Kỉ Tiễu đứng bên cạnh có vẻ lạc đàn.
Cũng không phải không có ai chú ý tới Kỉ Tiễu, tương phản, sau khi thi đại học, vị thủ khoa khối tự nhiên này cũng có thể nói là đệ nhất hồng nhân của trường Phụ Trung, đặc biệt là khi cậu lấy thành tích khủng bố đứng đầu kì thi nộp đơn xin vào khoa xã hội của F đại, lòng hiếu kì của mọi người đểu bị đẩy lên đỉnh điểm.
Nhưng học kì trôi qua, Kỉ Tiễu mặt lạnh vẫn không có theo thời gian mà tiêu biến, ngược lại vẫn như trước bộ dáng rất khó thân cận, điều này khiến mọi người nhất thời liền chùn bước, cậu chỉ đứng cạnh Diêm Trừng, chuyện của bọn họ ở trường khi đó là đại tin tức, mọi người vẫn còn thấy mới mẻ, cho nên những người không hiễu rõ tình hình cụ thể lúc trước vẫn giữ thái độ đứng ngoài xem cuộc vui.
Nhưng trong số đó không bao gồm Tôn Tiểu Quân, Kỉ Tiễu vừa quay đầu liền thấy cậu ta đứng từ xa đối với cậu vẫy vẫy, Kỉ Tiễu dừng một chút rồi cũng chậm rãi bước qua.
Tôn Tiểu Quân cũng chạy tới, mái tóc có vẻ thưa thớt giờ được vuốt keo dựng đứng tạo hình, một thân áo măng tô trông không tồi, chỉ có điều cậu ta mặc so với người khác có chút lùn bởi vì chân cậu ta hơi ngắn chút.
Thấy Kỉ Tiễu, cậu ta rất kích động, cười đến cao hứng, vươn tay muốn đem Kỉ Tiễu kéo tới bên cạnh, nhưng lại với vào trong không khí.
Tôn Tiểu Quân cũng không để ý, ha ha cười, vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh: “Cậu ngồi xuống đây đi, nói chuyện chút.”
Kỉ Tiễu ngồi xuống, thuận tiện nhìn Tiêu Kiện Thạc và Khổng Bân cách đó hai chỗ ngồi, cùng vài người khác trong lớp, hình như…có Ngưu Vân Hải, là người ngồi cùng bàn với cậu trước kia.
Tôn Tiểu Quân hỏi: “Kỉ Tiễu, cậu thật sự một chút cũng không thay đổi, làm tớ cảm thấy giống như ngày mai lại cùng cậu đi học vậy.”
Nhưng Kỉ Tiễu cũng không phải hoàn toàn không thay đổi, bộ dáng cậu nảy nở chút, ngũ quan càng lập thể rõ ràng, chỉ có khí chất lãnh đạm vẫn giống như trước, hơn nữa so với mọi người trong hội trường ai cũng trang điểm tỉ mỉ, áo khoác đẹp đẽ, Kỉ Tiễu chỉ mặc một chiếc áo lông đơn điệu, cùng chiếc áo sơ mi cùng màu bên trong, nhìn cực kì đơn giản sạch sẽ.
Tôn Tiểu Quân bên này còn chưa nói được hai câu, thì bên kia đã có một người đi tới gần, đánh gãy cậu ta sắp bắt đầu miệng lưỡi lưu loát.
Tôn Tiểu Quân ngẩng đầu vừa thấy, chính là Diêm Trừng.
Diêm Trừng cũng không nói nhiều, trực tiếp kéo Kỉ Tiễu tới ngồi ghế bên cạnh mình, một tay thản nhiên khoác lên thành ghế dựa của Kỉ Tiễu, chân nọ gác lên chân kia, sau đó cười cười nhìn Tôn Tiểu Quân.
Dưới nụ cười (đểu) của hắn, Tôn Tiểu Quân mở mồm nói tiếp mới là gặp quỷ.
Đám sinh viên tụ tập không có khả năng đứng đắn theo khuôn phép cũ, tuy nói thuê Ngô Hưởng Các nhưng đồ ăn nhanh, bánh trái, thực phẩm, đương nhiên bia rượu cũng không thể thiếu được.
Khi buổi họp hội đồng niên diễn ra được một nửa, Vương Hi Đường rốt cuộc mới tới, mà sau lưng cậu còn có một nam sinh sao hơn nửa cái đầu.
Vương Hi Đường bình thường tốt bụng hòa đồng, cậu tới muộn như vậy vì thế mọi người nhao nhao trêu cậu, bắt cậu tự phạt ba ly.
Vương Hi Đường cũng không ngại ngùng, cầm lên định uống ai ngờ tay lại bị nam sinh bên cạnh chặn lại, giành lấy cái ly.
“Bởi vì tôi mà tới muộn, tôi uống thay.” Nam sinh gợi lên khóe miệng, tươi cười có chút tà tính.
Mọi người thấy hắn không dễ chọc, nhưng bởi vì Vương Hi Đường ở đó nên tiếp tục trêu ghẹo: “Không được không được, anh bạn, quy định của chúng ta là chỉ có người yêu mới được uống thay.”
Nam sinh liếc cả đám một cái, không nói hai lời liền ngửa cổ cạn sạch ba ly rượu, sau đó đặt ly rượu xuống bàn, nhướn mày nói: “Tôi chính là người yêu của em ấy!” (Jer: *đập bàn* anh bá đạo >”<)
Tất cả đồng loạt sửng sốt, rồi lại ha ha méo mặt gượng cười.
Rượu qua ba vòng, không ít người đều lộ vẻ say xỉn, Tôn Tiểu Quân bên này cũng đã quên mất áp bách của Diêm Trừng, lại bắt đầu lôi kéo Kỉ Tiễu cằn nhằn không ngừng, lúc đầu là kể chuyện mới vào đại học, nói cậu ta viên mãn cao hứng thế nào, rồi càng nói càng kể lể chuyện khoa cậu ta học hành thế nào, mỗi người đều là học bá, hơn nữa bên ngoài giả bộ thoải mái, nhưng bên trong lại lén cố sức cố chết ganh đua nhau, khiến cậu ta học muốn mệt chết đi, sợ ngày nào đó theo không kịp sẽ bị ném ra xa. Nghĩ lại vẫn thấy học trung học là đơn thuần nhất, không nhiều tâm nhãn như vậy, thật muốn trở lại quá khứ.
Sau một lúc than thở hồi lâu lại muốn Kỉ Tiễu uống rượu với cậu ta, kết quả đương nhiên bị Diêm Trừng gạt ra.
Vừa thoát khỏi cậu ta xong, Kỉ Tiễu ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Kiện Thạc cầm ly rượu đặt tới trước mặt, cậu ta dường như có chút say, nhưng trong mắt vẫn thanh tỉnh lắm.
Tiêu Kiện Thạc tương đối trực tiếp, nhìn nhìn Khổng Bân và Ngưu Vân hải nói thẳng: “Kỉ Tiễu, trước kia chúng ta có hiểu lầm, hôm nay, tôi còn có những người khác, cùng nhau nói xin lỗi với cậu, từ nay về sau chúng ta xí xóa mọi thứ, chúng ta chính là bạn học cũ!”
Lần này Diêm Trừng không ngăn cản, hắn nhìn nhìn Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu dừng một chút sau đó cầm ly rượu lên sảng khoái uống cạn.
Một phen ồn ào, đợi tới khi tan cuộc, không ít người đã gục tại chỗ, lúc rời đi, bọn Ngũ Tử Húc đều lái xe tới muốn tiễn Diêm Trừng một đoạn, nhưng Diêm Trừng lại lắc đầu, mà lôi kéo Kỉ Tiễu cùng nhau đi bộ, cho tỉnh rượu.
Còn chưa tới 7h tối, hai người dưới gió lạnh ven đường thổi qua, chậm rãi bước đi, con đường này bọn họ rất quen thuộc, cách trường Phụ Trung cũng gần, vì thế đi tới đi lui, một kiến trúc quen thuộc hiện ra trước mắt.
Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu, khẽ hỏi: “Vào xem nhé?”
Kỉ Tiễu gật gật đầu.
Kì nghỉ còn chưa kết thúc, đại bộ phận học sinh đều chưa đi học, nhưng vài phòng trong dãy nhà dạy học đèn đuốc sáng trưng, chắc là nhóm học sinh lớp 12 đang học bổ túc chuẩn bị thi đại học.
Diêm Trừng và Kỉ Tiễu đi lên lầu, yên lặng từ cửa nhìn vào một đám học sinh vùi đầu khổ học múa bút thành văn, trong lòng không khỏi sinh ra vô hạn cảm xúc.
Đi dạo một vòng, hai người lại đi về tới trước cửa lớp 11-1, dãy học của lớp 11 đều tối om.
Diêm Trừng trái phải nhìn nhìn, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa, tại cạnh cửa sổ nhẹ nhàng gẩy gẩy, ròng rọc trong khung liền bông lỏng, tiếp đó cửa sổ liền dễ dàng mở ra.
Diêm Trừng lưu loát nhảy vào trong, quay đầu vươn tay muốn đỡ Kỉ Tiễu, sau đó dưới ánh mẳt kinh ngạc của đối phương hắn khụ khụ hai tiếng giải thích: “Ừm… trước kia có buổi tối rảnh rỗi tới chơi, cho nên biết cách mở….”
Buổi tối tới phòng học chơi?
Kỉ Tiễu mắt mang thâm ý, nhưng đến cùng vẫn là tự mình trèo vào trong lớp.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, những dải ánh sáng chiếu quakhung cửa rải vào phòng học, miêu tả không gian bên trong phòng.
Nhìn cái bàn quen thuộc, bảng đen, phấn trắng, cái gì cũng đều không thay đổi, Kỉ Tiễu chậm rãi ngồi xuống, bống nhiên nhớ lại chính mình mỗi ngày cơ hồ sau khi tan học đều cùng Diêm Trừng học chung ở đây, sau đó thừa dịp trước khi rời đi còn bị hắn….
Tâm tình khi đó hoàn toàn bất đồng với lúc này.
Có lẽ là vừa tham gia họp hội đồng niên, khiến cho hai người trở lại nơi này khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình, lại nghĩ tới trước khi tan cuộc, lớp trưởng Thái Hiểu Mông – người đứng ra tổ chức cầm ly rượu cảm khái nói một câu: “Mọi người từ nay về sau tuy rẳng tách ra, nhưng không được quên quá khứ, không được quên trường Phụ Trung, không được quên những ngày chúng ta từng ở đó cùng nhau phấn đấu, cùng nhau cố gắng trải qua, cho dù trải qua nhiều năm sau, cho dù mọi người gặp bất kì khó khăn lớn nhỏ nào, khi nhớ lại, nghĩ tới những ngày đó ngày đêm hăng hái, mất ăn mất ngủ cố gắng, đều sẽ cho mọi người động lực tiến tới, đó là những kí ức trân quý khó có thể thay thế…”
Nơi này là cuộc sống trung học của bọn họ, tuổi thanh xuân niên thiếu quý giá nhất của bọn họ.
Diêm Trừng đi tới kéo ghế bên cạnh Kỉ Tiễu ra, mỉm cười chậm rãi ngồi xuống: “Tớ còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu chính là ngồi ở đây….”
Khi đó sau khai giảng một tuần, Diêm Trừng vội vàng chạy vào lớp lấy di động tới chỗ tụ tập, quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh đang nằm úp sấp trên bàn, từ thân ảnh xa lạ đó liền thấy đây không phải là người trong lớp mình, Diêm Trừng cũng không biết vì sao bỗng nhiên trào lên cảm giác hiếu kì, thầm nghĩ người nọ là ai. Vì thế cố ý làm ra động tĩnh thật lớn, khiến đối phương rốt cuộc không sáng khoái mà ngẩng đầu lên.
Cái nhìn đầu tiên chỉ cảm thấy nam sinh này sao lại có thể trắng như vậy, tới khi rời khỏi phòng học, lại nhịn không được xoay đầu nhìn lại lần nữa, cứ như vậy, gương mặt Kỉ Tiễu khắc sâu vào trong lòng Diêm Trừng, từ đó về sau dần dần trầm luân, khó quên.
Nhớ lại đoạn thời gian đó, Diêm Trừng ghé lên trên mặt bàn mỉm cười, thấy Kỉ Tiễu đang nhìn mình, nhịn không được vươn tay đem cậu kéo lại.
Hắn để Kỉ Tiễu ngồi trên đùi mình, Kỉ Tiễu khó được khi không giãy dụa, trong bóng đêm ánh mắt hắc bạch phân minh rõ ràng đã không còn nét sắc lạnh, hiện ta chút chút vầng sáng động nhân, khiến Diêm Trừng nhìn mà tâm trí mê ly, linh hồn khuấy động.
Hai cánh tay đem Kỉ Tiễu từ trong ngực ngẩng đầu lên hôn môi cậu, Kỉ Tiễu yên lặng chấp nhận, thậm chí cọ xát hai đôi môi rồi khẽ hé mở ra, khiến Diêm Trừng tiến vào càng thêm thuận lợi.
Hai người miệng lưỡi giao triền, nụ hôn khó chia lìa, đợi tới khi Kỉ Tiễu thở không kịp, Diêm Trừng mới chậm rãi rời đi, sau đó tại cằm Kỉ Tiễu lưu luyến hôn nhẹ.
“Kỉ Tiễu…” trong không khí hôn ám, bóng tôi bao trùm, Diêm Trừng khẽ lẩm bẩm nói: “tớ yêu cậu….” Kỉ Tiễu nhếch môi cười, chậm rãi đối với hắn lộ ra nụ cười thuần túy thoải mái.
Diêm Trừng ngẩn người, lặp lại một lần.
“Anh yêu em….”
Kỉ Tiễu vươn tay ôm lại hắn, như có như không “ân” một tiếng.
“Em biết…..”
Hết chương 144