Nghỉ hè trôi qua, năm học mới khai giảng, Kỉ Tiễu cùng các bạn học
nghênh đón những năm tháng cuối cùng của tuổi học trò, cũng là những năm tháng sống cuộc đời khổ bức nhất của học sinh cuối cấp.
Kỉ Tiễu vẫn học tại lớp 1, ngoài ra còn có Diêm Trừng, Ngũ Tử
Húc, Hồng Hạo, đương nhiên hai người trước là dựa vào thành tích của
mình mà được vào còn hai người sau ai cũng biết là vì thế lực gia đình,
trừ bọn họ ra còn có những tinh anh khác gia nhập như Tôn Tiểu Quân hoặc như….Dương Khiếu.
Đại khái là Tôn Tiểu Quân hăng hái khổ luyện khiến lão thiên gia cảm động, nên trong kì thi cuối kì đột nhiên bùng nổ, toán lý hóa ba
môn thế nhưng lọt top 3 của lớp, nên điểm tổng kết vừa vặn kéo lên đứng
cuối cùng trong lớp 1, nhưng điều này không làm cậu ta buồn mà ngược lại còn hưng phấn đến điên cuồng, vừa thấy Kỉ Tiễu cậu ta liền lao tới cùng cậu hớn hở tay bắt mặt mừng chào hỏi.
“Tớ rốt cục cũng có thể cùng lớp với cậu!” Cậu ta vẫn âm thầm
đem Kỉ Tiễu trở thành mục tiêu của mình, cũng thực sự rất bội phục Kỉ
Tiễu, mặc dù không vọng tưởng có thể siêu việt như thế nhưng ít nhất
cũng đã kéo gần được chút khoảng cách cũng coi như bước đầu thắng lợi.
Tôn Tiểu Quân dùng sức hít vào một hơi, vẻ mặt say mê: “Nguyên lai đây
là hương vị thuộc loại 1 trong truyền thuyết….”
Ngũ Tử Húc ngồi một bên khó hiểu hỏi Hồng Hạo: “Mùi gì? Mùi thối chân?”
Hồng Hạo: “13 loại vị.”
Tôn Tiểu Quân hỏi Kỉ Tiễu: “Cậu ngồi cùng bàn với ai?” Cậu ta
nhớ rõ người cùng bàn với Kỉ Tiễu là Ngưu Vân Hải nhưng tài nghệ không
bằng liền trực tiếp chuyển xuống lớp 3, mà trong trường có truyền thống
không tồi là học sinh có thể tự chọn chỗ ngồi cho mình, để bọn họ tự lựa chọn hoàn cảnh học tập có lợi nhất cho bản thân. Không cần lo lắng nhóm học sinh lên lớp không tập trung, kết bè kết cánh gây sự đào ngũ… trong trường phụ trung học sinh cuối cấp nếu còn để giáo viên nhắc nhở không
tự giác học tập vậy sớm đem vị trí của mình nhường cho người khác mà tụt xuống cuối bảng thành tích di.
Với trình độ của Kỉ Tiễu có thể nói là đứng đầu khối, Tôn Tiểu
Quân ỷ vào từng có một năm là ‘bạn cùng phòng’ mà tiên hạ thủ vi cường.
Kỉ Tiễu ngẩn ra, điểm ấy cậu cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng với
cậu cũng không quan trọng, ngồi cạnh ai cũng như nhau, chỉ cần không ảnh hướng tới việc học của cậu là được.
Ai ngờ đột nhiên lại có người ha ha nở nụ cười ở sau lưng, cười
đến độ Tôn Tiểu Quân da đầu căng thẳng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diêm Trưng tay đút túi quần không biết đã đứng sau lưng mình bao lâu.
Diêm Trừng chống lại tầm mắt của Tôn Tiểu Quân, hỏi: “Cậu cứ nói đi.”
Tôn Tiểu Quân lập tức mồ hôi chảy như mưa: tôi làm sao biết? cậu trong lớp có rất nhiều đồng bọn đi, có cơ hội tốt như vậy không tụ tập
ngồi cùng nhau mới là lạ, vì sao đến đi học cũng dính cùng Kỉ Tiễu một
chỗ? Hơn nữa Tôn Tiểu Quân nhớ rõ năm học trước có lần quan hệ của cả
hai đã nháo tới căng thẳng, còn có lần Kỉ Tiễu ở trước mặt cả lớp động
thủ với Diêm Trừng, chuyện này không lâu sau trong trường đều truyền ra. Tôn Tiểu Quân tuy rằng không tận mắt nhìn thấy nhưng nghe mọi người
nhao nhao kể lại trường hợp lúc đó phi thường xấu hổ, khiến Diêm Trừng
tức giận không nhẹ, sao nhanh như vậy đã hòa hảo rồi? hơn nữa nhìn mặt
cũng không bất luật ảnh hưởng gì.
Diêm Trừng rộng lượng vậy sao?
Miệng lại lập tức mềm nhũn xuống: “A a, vậy a, tớ chỉ hỏi một
chút thôi, tớ ngồi chỗ kia.” Cậu ta lung tung chỉ bừa một chỗ, sau đó
ngượng ngùng mà chạy đi thật nhanh.
Kỉ Tiễu từ đầu tới cuối đều không nói chuyện, cũng mặc kệ bạn
cùng bàn là ai, vẫn chọn chỗ cũ gần cửa sổ như năm lớp 11 ngồi xuống,
Diêm Trừng thấy vậy, tự nhiên kéo ra chiếc ghế bên cạnh cậu ngồi xuống.
Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo đối với quan hệ trở lại bình thường của
Diêm Trừng và Kỉ Tiễu có chút ngoài ý muốn, Ngũ Tử Húc lại thấy rất cao
hứng, vốn chỉ là hiểu lầm, nói rõ ràng thì tốt rồi, hơn nữa Kỉ Tiễu còn
là cái phao cứu mạng cậu ta, cậu cùng Diêm Trừng bất hòa thì chính cậu
ta cũng gặp khó khăn. Mà Hồng Hạo suy nghĩ, Kỉ Tiễu lúc nào cũng im lìm, thái độ cũng tệ, nhưng sao lại hợp khẩu vị của Diêm Trừng vậy đâu, rốt
cuộc đã dùng biện pháp gì mà có thể làm hòa được, trước kia coi như
xong, nhưng lần này nháo lớn như vậy mà Diêm Trừng cũng có thể cho qua,
trong ấn tượng của Hồng Hạo, tính tình Diêm Vương cũng không có rộng
lượng như vậy, đặc biệt là trước mặt những người không hòa nhã với mình. Kỉ Tiễu này, trước kia thực đúng là đã coi thường cậu rồi.
Bất quá, Diêm Trừng đã không để ý, bọn họ tự nhiên cũng không có tư cách sinh khí, cho nên Ngũ Tử Húc nhưu trước chọn chỗ ngồi sau lưng
Kỉ Tiễu ngồi xuống, dù sao có chép bài cũng thuận tiện hơn chút, Hồng
Hạo thì chiếm vị trí của Vương Hi Đường, cùng bàn với Ngũ Tử Húc.
Mà thấy Diêm Trừng và Kỉ Tiễu đã an vị, không lâu sau chung
quanh cũng liền bị chiếm đầy, đích xác như Tôn Tiểu Quân đã nói, vây
thành một khu luôn.
Dương Khiếu tự nhiên cũng thấy nhóm Diêm Trừng, nhưng lúc này
trên mặt cậu ta nụ cười giả tạo đã không còn, chống lại ánh mắt Kỉ Tiễu
và Diêm Trừng cũng chỉ là thản nhiên mở rộng tầm mắt.
Mà bên này tự nhiên cũng coi gã bằng không khí.
Học kì mới triển vọng mới, các học sinh đối với tương lai tràn
ngập loại khát vọng mãnh liệt, đặt biệt là dưới sự thúc giục đám học trò của Ngô lão thái. Ngô lão thái đã 2 năm không chủ nhiệm lớp 12, nghe
nói năm nay có học trò đắc ý của bà nên bà mới phá lệ đáp ứng, tuy rằng
bà tương đối nghiêm khắc nhưng nói thật năng lực nghiệp vụ của bà thực
sự là nhất đẳng, có không ít thủ khoa đại học đều học trong những lớp bà chủ nhiệm. dựa theo lời bà thì là: Thời gian các trò chịu tội tính ra
cũng chỉ 9 tháng, nhưng trong 9 tháng sẽ là khởi đầu cho 9 năm… rồi 39
năm…59 năm về sau… mở ra cuộc sống sự nghiệp thành công của các em, có
đồ ngốc mới không đem 9 tháng này nắm bắt.
Dù bà có nói hay không, thì các học sinh trong trường đối với điểm ấy tự nhiên liền rõ ràng.
Tiếp đó tới việc lựa chọn ban cán sự mới của lớp, cán sự môn vật lý thì do các giáo viên bộ môn tự chọn, vì thế Ngô lão sư chỉ thẳng vào Kỉ Tiễu nói: “Cán sự môn tôi, là em.”
Nhất thời ánh mắt các học sinh trong lớp nhất đều chiếu vào
người cậu, so với việc lấy lòng lớp trưởng thì cán sự môn của lớp tự
nhiên đại biểu cho việc gì trong lòng ai nấy đều có suy tính riêng.
Kỉ Tiễu lại chỉ thản nhiên gật đầu.
Buổi tập trung sáng chấm dứt, không ít học sinh thừa dịp nghỉ
cơm trưa mà bắt đầu vùi khổ học, trước đây trưa hầu như không có người
trong lớp thì hiện tại rải rác không ít người, cho nên Diêm Trừng đề
nghị cùng ra căntin ăn cơm, Kỉ Tiễu đồng ý.
Cả hai thẳng hướng căntin, trên đường gặp Vương Hi Đường còn có Kinh Dao, tới nơi liền thấy Ngũ Tử Húc và Khương Chân cũng ở đó.
Mọi người trêu chọc hai người đã xác định quan hệ rồi sao, Ngũ
Tử Húc khso được khi ngượng ngùng không dám nói, vẫn là Khương Chân sảng khoái nói thẳng: “Đúng thì sao.”
Kỉ Tiễu liếc mắt qua một cái, vừa vặn Khương Chân cũng nhìn lại
cậu, còn quăng tới một ánh mắt khiêu khích, Kỉ Tiễu cũng không tiếp thản nhiên dời mắt đi.
Ngô lão thái có việc muốn nhờ Kỉ Tiễu, cho nên Kỉ Tiễu nhanh
chóng ăn xong liền rời đi, sau khi tới văn phòng liền gặp Tôn Tiểu Quân
cũng đang ở đó, Tôn Tiểu Quân cũng là cán sự của lớp, bất đồng với Kỉ
Tiễu là được chỉ định còn cậu ta là tự đề cử, khó được khi vào được lớp 1 tâm tâm niệm niệm, không thể hiện sự tồn tại của bản thân thì sao được.
Hiện tại cậu ta đang giúp Kỉ Tiễu chuẩn bị bài thi lát nữa sẽ
dùng, thừa dịp chỉ còn hai người trong văn phòng, Tôn Tiểu Quân vừa phân loại bài thi vừa sán lại buôn chuyện với Kỉ Tiễu.
“Này, cậu có biết những người trong lớp 11-1 trước kia bị chuyển đi lớp nào không?”
Kỉ Tiễu không để ý tới cậu ta.
Tôn Tiểu quân cũng đã quen, nói tiếp: “có mấy người chuyển xuống lớp 2 và lớp 3, ai thất thường thì sang lớp 4, lớp 5, nhưng có người
đặc biệt kém thì rơi xuống lớp , hừ, người đó chính là…Tiêu Kiện Thạc.”
Nói xong, Tôn Tiểu Quân ‘sách’ một tiếng, nghĩ tới cái tên đó còn cười
nhạo mình không có tiền đồ, quả nhiên thế giới này cũng thực công bằng,
nhưng lớp 1 thì rốt cuộc vẫn là lớp 1, đại bộ phận đều giữ vững thành
tích, hoàn toàn không giống lớp 11-4 bọn họ, nói tới cái này, Tôn Tiểu
Quân chợt nhớ tới cái gì.
“Nói cho cậu biết một tin, cậu đoán xem Hà Bình hiện tại học lớp mấy?”
Nghe thấy tên này, Kỉ Tiễu dừng tay một chút, giương mắt nhìn lại.
Tôn Tiểu Quân thấy cậu có phản ứng, lập tức nói càng hăng say,
cậu ta vươn ngón trỏ tay phải thể hiện số ‘1’, thấy thần sắc Kỉ Tiễu
không thay đổi, lại giơ thê ngón trỏ tay trái thêm một sô ‘1’ nữa.
Chân mày Kỉ Tiễu cau lại.
Tôn Tiểu Quân nói: “Triệt để bị đánh tới hiện nguyên hình!”
Nói tới Hà Bình, Tôn Tiểu Quân vẫn rất thổn thức, dù sao hai người trước kia quan hệ coi như không tồi.
“Cậu nói xem, cậu ta làm bậy thì coi như xong đi, chỉ cần hảo
hảo tập trung học tập thì được ở lại lớp cũng không phải chuyện khó,
nhưng càng về sau càng cam chịu ròi hiện tại rơi xuống hạ phong như vậy, phỏng chừng năm sau thi đại học cũng nguy hiểm.” nghĩ nghĩ lại kì quái
nói: “Nhưng tớ nhớ rõ điểm học kì I của cậu ta cũng đâu có tệ.” Tuy rằng không được cao nhưng cũng không đến nỗi rụng xuống lớp 11, ít nhất là
trong ấn tượng của Tôn Tiểu Quân là vậy.
Kỉ Tiễu lại mím môi không nói lời nào, trong mắt có chút suy nghĩ.
…..
Tiết cuối cùng là tiết thể dục, tuy rằng bên ngoài mặt trời chói chang trên cao nhưng vẫn ngăn không được đám thanh niên nóng lòng muốn
bay nhảy, dù sao mới nghỉ hè trở lại xương cốt cả người đều rời rạc.
Ngũ Tử Húc gọi Diêm Trừng tới chơi bóng, Diêm Trừng đích xác
cũng có chút ngứa tay, liền gật đầu. Bọn họ đã học cuối cấp, nên sân vận động dành cho các câu lạc bộ dùng, nên việc chơi bóng chỉ có thể dùng
sân lộ thiên.
Diêm Trừng quay đầu hỏi Kỉ Tiễu: “Cậu có đi xem không? Chỗ nghỉ
bên cạnh có mái che đó, nhưng bên ngoài trời rất nóng, nếu cậu không
thích cũng không sao.”
Kỉ Tiễu nhìn nhìn quả bóng rổ Diêm Trừng điêu luyện đảo quanh bằng hai tay khó được khi gật đầu.
Diêm Trừng lập tức cười đến sáng lạn.
Kỉ Tiễu mang một quyển sách theo, cùng bọn họ tới sân bóng, tùy tiện tìm một chỗ râm ngồi xuống.
Bọn Diêm Trừng chơi 3 chọi 3, lúc đầu chỉ là chơi đùa nhưng dần
dần lớp bên cạnh cũng tham gia, trận đấu liền biến thanh tranh đấu kịch
liệt. bóng rổ là một môn rất dễ thu hút người xem, đặc biệt là đối với
những học muội lớp 10 mới vào, không lâu sau, quanh sân bóng rổ liền
đứng không ít người, những khuôn mặt mới háo hức, ánh mắt sùng bái khiến bọn Hồng Hạo dường như cũng càng cố phát huy uy lực để thể hiện bản
thân. Bọn họ chơi đến quên phân biệt địch ta, chỉ sung huyết tranh bóng
ném rổ, đột nhiên bóng tới tay Diêm Trừng, nhưng lại ném trúng bản gỗ
bật ra ngoài.
Quả bóng bay qua rào chắn bắn ra ngoài, bay thẳng tới mấy học
sinh đang đứng tựa lan can đằng kia, kì thật cũng không ném trúng ai
nhưng bọn họ là bị dọa sợ, trong đó có người chưa nói gì liền mắng một
câu ‘mẹ nó!”
Một câu kia không vang, bọn Hồng Hạo vốn cũng không quá để ý nhưng Diêm Trừng lại đột nhiên dừng tay đi tới.
Kỉ Tiễu vừa xem bóng vừa đọc sách, ngẫu nhiên khi bóng tới tay
Diêm Trừng thì cậu sẽ ngẩng lên nhìn, rồi lại tiếp tục đọc sách, chờ tới khi cậu lại ngẩng lên, thì lại thấy trong sân không có ai, mà người xem cũng đã rời trận địa, chạy tới một chỗ cách đó không xa.
Kỉ Tiễu kì quái, vì thế đứng dậy đi tới.
Càng tới gần thì tiếng ồn ào càng lớn, Kỉ Tiễu xuyên qua đám
người, liền thấy Diêm Trừng đứng ở trung tâm, bình thường trên mặt hắn
luôn là nụ cười hòa nhã nhưng lúc này lại hiện lên sự tàn khốc, đồng từ
đen sậm hiện lên sự ngoan độc, thẳng tắp nhìn người đang nằm chật vật
rên rỉ bên chân hắn.