Diêm Vương

Chương 88: Chương 88




Trì Xu Di nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên khuôn mặt lạnh lùng một phen cầm tay mình. Thiếu niên kia tầm tuổi Kỉ Tiễu, nhưng khí lực thực lớn, ánh mắt âm trầm, ánh mắt nhìn Trì Xu Di tràn ngập áp bách, vừa thấy liền biết không phải là con cái nhà bình thường.

Diêm Trừng quét mắt sang Kỉ Tiễu kinh ngạc khi thấy mình xuất hiện, quay đầu hướng Trì Xu Di thản nhiên nói: “Phu nhân, tùy tiện động thủ đối với trẻ vị thành niên, có phải rất vô văn hóa không?”

Trì Xu Di tự nhiên khó chịu, nhưng vốn định nói: Cậu từ đâu tới, dựa vào cái gì mà quản chuyện của chúng tôi, tôi đánh con mình không được à, lại cảm thấy Diêm Trừng nhìn có chút quen mắt, Trì Xu Di nội tâm nhanh chóng nhớ lại, nhưng nhỡ mãi không ra.

Bà dùng sức rút tay về, không vui hỏi: “Cậu là ai?”

Diêm Trừng: “Bạn học của Kỉ Tiễu.”

Kỉ Tiễu ngồi một bên nhăn mi.

Trì Xu Di nhìn Kỉ Tiễu, lại nhìn Diêm Trừng, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên: “Cậu là…”

Bà nghĩ ra rồi! lần trước tại nhà hàng…bọn họ đã gặp qua.

Trì Xu Di lăn lộn trong giới thượng lưu ngần ấy năm đều có phương pháp xử sự khéo léo đưa đẩy, nhãn lực cùng trí nhớ đều là kinh người, bà mặc dù không biết thân phận Diêm Trừng là gì nhưng có thể đi cùng công tử nhà thị trưởng thì của cải và danh phận hẳn cũng không quá kém, ít nhất bề ngoài cũng không nên đắc tội.

Vì thế bà nhanh chóng điều chỉnh biểu tình gương mặt cứng ngắc, thay bằng thần thái tao nhã quý phái đối Diêm Trừng nói: “Xin lỗi, là tôi thất thố, nhưng tôi có việc gấp cần phải xử lý, cho nên phải đi trước, các cậu ngồi đi.”

Trì Xu Di coi như biết tính tình Kỉ Tiễu, cậu và cha cậu giống nhau, đem cái gọi là tôn nghiêm cung phụng lên cao không để cho bất luận kẻ nào xâm phạm, hiện tại bạn học đang ở đây, cậu liền khó chịu, hẳn là sẽ không tìm bà phiền toái.

Nhưng mà ai ngờ Trì Xu Di vừa bước được một bước, Kỉ Tiễu lạnh giọng vang lên sau lưng.

Cậu nói: “Còn nửa giờ nữa, bà đi cái gì?”

Trì Xu Di vừa đeo lên mặt nạ hoàn mỹ sua đó lại vỡ tan như thủy tinh, Diêm Trừng có thể thấy quai hàm của bà ta phát run, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Trì Xu Di liền đen mặt đi tới, đầu tiên là bà oán hận nhìn Kỉ Tiễu tiếp đó bước về vị trí của mình, khi bà tay quay sang nhìn hắn trong mắt đã có chút hòa hoãn.

Diêm Trừng tháy Kỉ Tiễu vẫn bộ dạng đó, nghĩ nghĩ quay người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hắn gọi nhân viên phục vụ tới mang cho hắn một tách cà phê, lại đổi cốc nước đã lạnh của Kỉ Tiễu, sau đó ngẩng đầu hỏi nữ nhân trước mặt: “phu nhân muốn uống gì?”

Trì Xu Di nói: “Cũng thế đi.”

Nhân viên phục vụ sau khi đưa nước xong, không khí bàn này đã không còn giương cung bạt kiếm như trước, Trì Xu Di thậm chí mỉm khóe miệng mang tươi cười, mà Diêm Trừng cũng đã trở nên lịch sự lễ phép hơn, chỉ có Kỉ Tiễu từ đầu tới cuối đều giữ thái độ lạnh nhạt thờ ơ như vậy, tựa như chuyện xấu hổ vừa rồi căn bản không có phát sinh qua.

Trì Xu Di hỏi: “Cậu học trường nào?”

Đã nói mình và Kỉ Tiễu là bạn học, vậy bà ấy ngay cả con mình học trường nào cũng không biết sao?

Diêm Trừng nói: “Trung học Phụ Trung thuộc Đại Học U.”

Trì Xu Di lập tức lộ vẻ tán thưởng: “Trưởng chuyên a, bình thường học tập nhất định rất vất vả.”

Diêm Trừng nói: “Thành tích của cháu so với Kỉ Tiễu còn kém xa.”

Trì Xu Di cười cười, đối với chuyện của Kỉ Tiễu không hề có hứng thú.

“Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Bà hỏi.

Diêm Trừng đáp: “Hẳn là chưa, cháu không nhớ rõ.”

“Không nhớ cũng không sao, cậu là bạn học của Vương công tử đi, nửa năm trước ở nhà hàng…”

Diêm Trừng nghĩ nghĩ: “Hình như có việc này, phu nhân tới đó ăn cơm sao?”

Trì Xu Di nói: “Ừm, tôi…tôi đi cùng chồng.”

Diêm Trừng vừa nói vừa lặng lẽ chú ý biểu tình của Kỉ Tiễu, hắn phát hiện vô luận Trì Xu Di nói gì Kỉ Tiễu cũng làm như không nghe thấy hoàn toàn không có phản ứng, Diêm Trừng vì thế đánh bạo tiếp tục nói: “Chồng phu nhân là thương nhân sao?”

Trì Xu Di gật đầu: “Đúng vậy, chỉ làm ăn nhỏ thôi.”

Diêm Trừng cùng bà hàn huyên không đến nơi đến chốn một thời gian, hai người đều thông minh né tránh chuyện trước mắt, Trì Xu Di mỗi câu đều muốn hỏi tới gia thế tài sản của Diêm Trừng, nhưng Diêm Trừng hoàn toàn không bắc cầu cho bà qua, mà Trì Xu Di lại phi thường gấp, Diêm Trừng trong thời gian ngắn ngửi cũng để bà ta đào ra được cái gì, nhưng hắn có thể khẳng định được, quan hệ của người phụ nữ này và Kỉ Tiễu so với tưởng tượng của hắn còn kém hơn.

Trì Xu Di thời thời khắc khắc đều chú ý tới thời gian, chờ 2h trôi qua, bà một giây cũng không muốn lãng phí trực tiếp đứng dậy chỉ đối Diêm Trừng gật đầu coi như chào hỏi, nhìn cũng không nhìn Kỉ Tiễu một cái lập tức rời đi.

Diêm Trừng nhìn bà vội vàng lên xe taxi, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe, hắn quay lại nhìn Kỉ Tiễu.

Bên ngoài không biết trời đổ mưa lúc nào, Kỉ Tiễu không mang ô, cũng không có ý tránh mưa, chỉ không nói gì cứ thế đi giữa làm mưa.

Diêm Trừng lặng yêu không lời đi sau lưng cậu, Kỉ Tiễu không bắt xe về mà cứ tiếp tục đi bộ trong mưa, áo sơ mi mỏng manh bị mưa bụi làm cho ướt đẫm dính lên người, mưa cũng theo tóc ướt nhỏ xuống trán, cậu lại như không cảm thấy khó chịu cứ không ngừng mà đi về phía trước.

Cũng không biết qua bao lâu, Kỉ Tiễu không cẩn thận bước phải một vũng nước, mãnh liệt lảo đảo, suýt ngã may mà có Diêm Trừng ở đằng sau nhanh tay chạy lên đỡ.

Diêm Trừng thở dài, xoay người lại ngồi xổm xuống phía trước cậu, nói: “Chân đau cũng đừng cố quá, lên đây đi.”

Kỉ Tiễu nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, không động đậy.

Diêm Trừng nói: “Cậu muốn mấy ngày nữa không thể lên lớp sao?”

Kỉ Tiễu ngây người một khắc, rốt cục mềm nhũn ghé vào trên lưng Diêm Trừng.

Diêm Trừng đỡ hai chân cậu thoải mái cõng cậu đứng lên, vững bước rời đi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cũng may thời tiết cũng nóng bức nên không cần lo sẽ bị cảm, Kỉ Tiễu nhìn mái tóc ướt sũng của Diêm Trừng, nước mưa chảy dài từ tóc xuống cần cổ thấm lên áo hắn, trên mặt cũng lấm tấm nước, cả người hắn đều bị nước làm ướt đẫm.

Kỉ Tiễu bỗng vươn tay lau nước mưa trên mặt Diêm Trừng, hắn ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng cũng nhịn không được khẽ cong cong (Jer: lỡn mợn quớ đi >”<)

Kỉ Tiễu nói: “đừng đi nữa, bắt xe bus đi.”

Diêm Trừng nói: “Không sao.” Nghĩ nghĩ nói: “Nhà tớ cách đây hai con đường, ông bà ngoại đã ra ngoài rồi, về nhà tớ trước nhé?”

Kỉ Tiễu không nói gì, Diêm Trừng đợi trong chốc lát, liền thấy một bên vai nằng nặng, Kỉ Tiễu gối đầu lên vai hắn, hơi thở khẽ phả lên má hắn.

Diêm Trừng cảm thụ khí tức Kỉ Tiễu ngay gần bên tai mình, nội tâm mềm nhũn, dưới chân đổi hướng Diêm gia đi tới.

Ông bà ngoại đích xác không có ở nhà, nhưng Quế bà bà thì có, vừa thấy hai đứa cháu người ướt sũng thì giật mình hoảng sợ vội hỏi: “Hai con làm sao thế? Kỉ Tiễu bị ngã sao?”

Diêm Trừng lắc đầu: “Không ạ, hai ngày trước bị trẹo thôi, hôm nay ra ngoài chân có chút đau, bọn con lại quên mang theo ô.” Nói hai người tựa như có hẹn cùng nha ra ngoài.

Quế bà bà nhìn cổ chân Kỉ Tiễu sưng đỏ, muốn tới kiểm tra, Diêm Trừng tránh được nói: “Không có gì đáng ngại, con lên phòng xử lý là được.”

Quế bà bà nói: “Lấy nước ấm rửa qua rồi dùng dầu xoa cho cậu ấy.”

Diêm Trừng ‘Vâng’ một tiếng, liền cứ như vậy cõng Kỉ Tiễu lên lầu.

Vào phòng, hắn nhanh chóng đem quần áo ướt của cả hai cởi ra thay đồ khô, để Kỉ Tiễu nằm trên giường sau đó lấy khăn ấm lau chân cho Kỉ Tiễu.

Hai ngày trước cũng đã lành lại nhưng hôm nay đi vừa xa lại lâu nên bị sưng lại, trên làn da tuyết trắng nhìn cơ hồ còn rõ hơn, Diêm Trừng càng nhìn càng thấy không đành lòng.

Hai người từ khi vào phòng đều trầm mặc, lúc lâu sau Diêm Trừng mới nói nhỏ: “Cậu nói xem hai chúng ta tớ ngốc hay là cậu ngốc đây?”

Phương hướng ngốc tự nhiên là bất đồng, Diêm Trừng giữ chặt Kỉ Tiễu, mà Kỉ Tiễu lại khư khư giữ chặt quá khứ của bản thân, hai người ai cũng đều không buông tay.

Kỉ Tiễu không vội trả lời, thậm chí là bình tâm tĩnh khí, cậu hỏi Diêm Trừng: “Cậu gặp bà ta khi nào?”

Diêm Trừng cũng không dám giấu: “Hôm sinh nhật tớ, cùng bọn Hi Đường đi ăn cơm, gặp ở nhà hàng.”

Kỉ Tiễu nói: “Trí nhớ cậu thật tốt.”

Diêm Trừng biết Kỉ Tiễu có thể cẩn thận suy nghĩ nguyên do phương diện này: “Cậu đừng trách Kinh Dao, cậu ấy cái gì cũng chưa nói.”

Kỉ Tiễu không lên tiếng.

Diêm Trừng cất khăn, lấy dầu thuốc đổ ra tay, giúp Kỉ Tiễu nhẹ nhàng xoa bóp. Từ ngày Diêm Trừng cùng Vương Hi Đường hỏi thăm chuyện của Trì Xu Huyên, Vương Hi Đường nguyên bản không nhớ vì thế cố ý hỏi giúp Diêm Trừng, nam nhân kia mở một công ty bất động sản, căn bản ‘chồng tôi’ trong miệng Trì Xu Di cũng không phải thật sự, ông ta trước đó đã có vợ, nhưng đã sớm ly hôn, theo Vương Hi Đường bước đầu tìm hiểu ông ta vẫn chưa tái hôn, về phần ong bướm có bao nhiêu thì không rõ.

Diêm Trừng đem sự tình về ‘ông chồng’ nói hai câu cho Kỉ Tiễu: “Bọn họ có một hạng mụ ở trung tâm thành phố vừa lúc muốn khởi công, nhưng khi khởi công xây dựng lại xảy ra vấn đề, hiện vẫn đang tìm người giải quyết.”

Kỉ Tiễu vẫn không lên tiếng,c ũng không tỏ ra hứng thú hay phiền chán, Diêm Trừng chỉ thấy cậu khẽ chau mày,Diêm Trừng vội giảm lực tay.

Kỉ Tiễu nói: “Cậu đừng để ý tới bà ta.”

Diêm Trừng “huh?” một tiếng.

Kỉ Tiễu lặp lại một lần: “Bà ta có tìm cậu, cậu cũng đừng đế ý bà ta.” Đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian quen biết nhau, Kỉ Tiễu đề xuất yêu cầu với Diêm Trừng, không, phải là thình cầu.

Diêm Trừng có chút cao hứng, càng nhiều hơn là rối rắm, rất nhiều loại cảm xúc giao triền cùng một chỗ, nhất thời có chút khó chịu.

Hắn cân nhắc một chút, vẫn nhịn không được nói: “Bà ấy…thiếu tiền sao?” theo lý thuyết công ty kia ở U thị làm ăn cũng không tồi, ít nhất nuôi dưỡng hai mẹ con là tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng Diêm Trừng hỏi, lại cảm thấy Kỉ Tiễu sẽ không nói, ai ngờ Kỉ Tiễu lại nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lạnh.

“Hiện tại hẳn là không thiếu.”

“Cậu….?”

Kỉ Tiễu chuyển mắt, nhìn Diêm Trừng muốn nói lại thôi, lãnh đạm lên tiếng: “Tớ không có tiền cho bà ta.” Dù có cũng không cho.

Nếu không phải vì tiền, vậy với phản cảm của Trì Xi Di với cậu, vì sao bà ta lại tới gặp mặt? hơn nữa nhớ lại năm ngoái cũng cùng thời gian Kỉ Tiễu tại quán cà phê bị đối nhục nhã, chẳng lẽ bọn họ mỗi năm gặp nhau một lần sao? Rõ ràng là rất ghét nhau, như vậy gặp nhau là vì cái gì?

Thấy Diêm Trừng vẻ mặt nghi hoặc, có lẽ là bởi vì có điều nhờ vả, Kỉ Tiễu nhìn thẳng hắn thật lâu, khó được khi nói nhiều.

“Con bà ta bị bệnh.” Kỉ Tiễu nói những lời này ngữ khí tựa như đang nói về một người xa lạ: “Động mạch phổi bẩm sinh bị dị dạng, vì tuổi nhỏ nên không thể chữa trị, tình trạng…không có thuốc chữa, trước kia nó còn bị nhẹ, hiện tại…” nghĩ tới lời nói hôm nay của Trì Xu Di: “bắt đầu xuất huyết nhiều đi.”

Diêm Trừng sửng sốt: “Vậy người kia….”

“ ‘chồng’ bà ta sao?” Kỉ Tiễu nói: “Đương nhiên không biết việc này.”

Nội tâm Diêm Trừng lưu chuyển, lập tức hiểu mọi chuyện!

Sự thực chính là, Trì Xu Di có một đứa con bị bệnh nan y, bởi vì trước kia không có trở ngại gì cho nên bà ta gạt tình nhân không cho ông ta biết, mà hiện tại bệnh tình đứa con đã trở nên nghiêm trọng, bà lại càng muốn dấu. về phần nguyên nhân, phi thường đơn giản, vị thương nhân kia không có vợ, mà ông ta và Trì Xu Di có một đứa con, nhưng lại không tính cưới bà, tự nhiên là tình cảm không sâu đậm, nói chính xác là ông ta vốn không thiếu oanh oanh yến yến khắp nơi, mà vẫn cùng qua lại với Trì Xu Di là bởi vì bà ta có đứa con trai của mình, nếu ông ta biết đứa nhỏ này mệnh đoản, lại nhìn tuổi tác và nhan sắc hiện tại của Trì Xu Di, bà ta còn có thể trông cậy vào ai được? nói không chính xác thì ngay cả tiền trị bệnh cũng không có.

Mà Kỉ Tiễu chỉ nói mấy câu hắn liền rõ ràng.

Hết chương 88


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.