Tác giả: thực đáng tiếc danh hiệu bá vương của Viễn Đông đã tan biến…
Liêu tra công cũng không có tu dưỡng tốt như Diêm Trừng…
Vì không ảnh hưởng tới cp chính nên chuyện tình của hai người Đông-Đường tôi sẽ viết riêng ở phần phiên ngoại.
Trung tuần tháng 11, thời tiết chuyển lạnh, bà ngoài đứng trước
gương đánh giá một bộ quần áo mới mình vừa đặt may, vừa nghe Diêm Trừng
gọi điện thoại.
Diêm Trừng: “Con biết… còn chưa nghĩ tới, còn hơn một tháng
nữa…không muộn, khi nào chọn xong con nói…trong lòng con biết, vâng, cứ
như vậy.”
Cúp điện thoại, hắn đẩy cửa đi vào.
Bà ngoại quay đầu cười hỏi: “Bộ quần áo này thế nào?”
Diêm Trừng gật đầu: “Thực xinh đẹp.”
Bà ngoại cũng hiểu là thực không tồi.
Diêm Trừng: “Nếu bà thấy không thoải mái thì đừng đi nữa.”
Thời tiết giao mùa, bà ngày mấy ngày nay tựa hồ có chút đau đầu.
Bà ngoại nói: “Con chọn được trường chưa?” trước đó bà cũng đã
cho cháu ngoại mình không ít gợi ý, bao gồm cả trường trước đó bà, ông
ngoại kể cả mẹ nó đều học, Diêm Trừng nhún vai tỏ vẻ không tồi, sau đó
nói mình còn phải suy nghĩ chút.
Nghe thấy bà ngoại hỏi như vậy, Diêm Trừng hấp háy môi không đáp.
Bà ngoại gật đầu: “Một khi đã như vậy, chúng ta đây cũng tùy con.”
Bà biết gần đây hai cha con rõ ràng có chút nóng nảy, kỳ thật
thời gian đích xác không còn nhiều, Diêm Trừn nếu không tham gia thi đại học thì trong tháng 11 hắn sẽ phải thi tiếng anh để ra nước ngoài,
nhưng Diêm Trừng hiện tại trường học còn chưa chọn xong, mấy vị bên Diêm gia đương nhiên là sốt ruột, nhưng bà ngoại so với bọn họ thì thoải mái hơn, nếu Diêm Trừng muốn đi học tiếp, muốn thi ở đây thì bà đương nhiên vẫn như ngày thường ở sau lưng cổ vũ cho hắn, còn nhận sự nịnh nọt ở
khắp nơi.
Diêm Trừng trong lòng ấp áp, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Bà ngoại, khi nào bà về, con có chuyện muốn nói với bà.”
Diêm Trừng đối với hai lão nhân luôn lễ phép ngoan ngoãn, nhưng
rất ít khi dùng ngữ khí thái độ trịnh trọng nghiêm cẩn như vậy để nói,
bà ngoại cũng có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng ân ẩn cảm giác được
điều gì đó.
Bà gật đầu đồng ý.
Diêm Trừng đi theo bà tới trường học, sau đó hắn chạy tới kí túc tìm Kỉ Tiễu.
Bọn Tiêu Kiện Thạc đều có mặt đầy đủ, thấy Diêm Trừng tới có
chút ngạc nhiên nhưng không phản đối, hơn nữa cộng thêm sự kiện lần
trước, hiện tại trong trường ai mà chả biết Kỉ Tiễu không thể đụng đến,
người ta được Diêm Vương bao che gắt gao.
Vì thế mỗi người thấy hắn cũng chỉ chào hỏi rồi ai làm việc nấy, học sinh cuối cấp, cho dù là người ham chơi nhất thì cũng thu liễm đôi
chút, trong phòng ai nấy đều yên lặng đọc sách hoặc làm bài tập, thỉnh
thoảng truyền tới thanh âm lẩm nhẩm. Kỉ Tiễu nằm ở trên giường nghe
tiếng anh, thấy Diêm Trừng chỉ liếc mắt nhìn sang chút rồi vẫn nằm yên
không nhúc nhích.
Diêm Trừng tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống trước giường cậu, lấy một quyển sách tham khảo của Kỉ Tiễu ngồi đọc,
Nhưng không được một lúc, Diêm Trừng liền không kiên nhẫn mà
quay đầu trừng cái tên đang cầm bút bi mà không ngừng phát ra thanh âm
tanh tách.
Tôn Tiểu Quân nhận được tầm mắt tóe lửa của Diêm Trừng bắn tới
vội buông tay, nhưng chính là trong lòng cậu ta lại không thể yên được,
bệnh cũ tái phát, chiều nay chính là công bố điểm thi giữa kì I, sao có
thể an tâm được.
Tiêu Kiện Thạc nhịn không được nói: “Mày đã vào được lớp 1 còn sợ cái rắm gì.”
Tôn Tiểu Quân nói: “Chính là vào được rồi mới càng sợ được không.”
Khổng Bân một bên ném quyển sách lên bàn: “Ai, thực sự đọc không vô, nghe nói lần thi này khó hơn mọi năm, muốn thi được phải xem thêm
sách tham khảo, nếu điểm thi chênh lệch quá lớn…” vế sau cậu ta không
dám nói tiếp.
Tôn Tiểu Quân bị cậu ta nói mặt mũi trắng bệch.
Tiêu Kiện Thạc cũng phiền, phất phất tay: “Đừng nói cái này nữa, chúng ta nói cái khác đi, lễ giáng sinh năm nay lớp 10 và 11 tổ chức
dạ tiệc, nghe nói mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục, chúng mày có vé
không?”
Tôn Tiểu Quân không hứng thú mà lắc đầu.
Khổng Bân ngược lại dũng cảm cùng Tiêu Kiện Thạc nhỏ giọng thảo luận sôi nổi.
Diêm Trừng nghe xong ngẩng đầu nhìn Kỉ Tiễu hỏi: “Hôm đó cậu rảnh không?”
Kỉ Tiễu híp mắt, tròng mắt bị hàng lông mi đen nhánh bao phủ: “Không rảnh.”
Năm trước không rảnh, năm nay cũng không, xem ra ngày đó không
phải bởi vì gần tới Đông Chí mà vốn chính là ngày giỗ của Kỉ Hiếu Trạch.
Diêm Trừng nghĩ tới năm trước Kỉ Tiễu bị ngã trong tuyết cả người ướt đẫm giá lạnh nói: “Tớ đi cùng cậu.”
Lông mi Kỉ Tiễu hơi run run, hé mắt ra.
Diêm Trừng nhìn không rõ biểu tình trong mắt cậu, nhưng lại nghe Kỉ Tiễu lãnh đạm cự tuyệt: “Không cần.”
……
Rốt cục họp phụ huynh cũng chấm dứt, Diêm Trừng và Kỉ Tiễu trở
lại lớp, đoàn người lại kích động vọt tới chỗ bảng thành tích, như mọi
lần không cần Diêm Trừng tới xem đã có thầy cô giáo cao hứng tới vỗ vai
hắn chúc mừng.
Bà ngoại cũng tự hào mà cười, ngữ văn Diêm Trừng tiến bộ phi
thường lớn, bài thi lần này viết rất sát đề, cho nên thành tích của hắn
vững vàng đứng thứ 3 toàn ban tự nhiên, mà Kỉ Tiễu vẫn như trước ổn
trọng ngồi vị trí đầu tiên.
Kéo léo đối mặt với liên hoàn tán dương, Diêm Trừng tạm biệt Kỉ Tiễu rồi cùng bà ngoại rồi đồng thời ly khai.
Trên xe, bà ngoại vẫn không nói gì, thần sắc trên mặt cũng thản
nhiên, Diêm Trừng trong lòng âm thầm chuẩn bị những điều sắp nói.
Quả nhiên, về tới nhà bà ngoại liền nói với Diêm Trừng: “Hiện
tại có thể đem quyết định của con nói cho ta biết được chưa?” Diêm Trừng động tĩnh lớn, đến đồ ngốc cũng biết tâm tư của hắn.
Diêm Trừng ngưng trọng sau đó nghiêm túc nói: “Bà ngoại, còn không muốn ra nước ngoài.”
Loại du học sinh này cũng không quá tốt, so với trước kia tự do
tự tại chỉ thích học những môn tự nhiên mình am hiểu, hiện tại Diêm
Trừng mới cảm nhận được việc học thống khổ thế nào.
Trí nhớ hắn không kém, nhưng đối với những thứ phải nghiền ngẫm
từng chữ như cổ văn chính là không dậy nổi hứng thú, có đôi khi nhìn
được một lúc liền ngủ gà ngủ gật, trừ phi Kỉ Tiễu có thể ngồi học bên
cạnh, hơn nữa còn đặt thời gian cho mình, thì hắn mới có thể nhớ được
không ít, hiểu cũng nhiều hơn bằng không Diêm Trừng sẽ mơ mơ hồ hồ bỏ
qua.
Kỉ Tiễu cũng không phải thật sự muốn theo dõi hắn, nhưng cậu là
người làm gì cũng phi thường có trách nhiệm, cậu đã đáp ứng bổ túc cho
Diêm Trừng, thì nhất định sẽ giám sát hắn, tuyệt đối không để cho hắn
buông thả, mà Diêm Trừng lại cực kì kiêng kị Kỉ Tiễu lãnh đạm bạo lực,
Kỉ Tiễu không cần làm gì quá khích, chỉ cần nghiêm mặt, vừa không cao
hứng, vừa không để ý tới hắn, Diêm Trừng so với ai khác đều nghe lời hơn bao giờ hết, trăm thử khó chịu, ai dạy cũng sẽ không có hiệu quả thế
này (Jer: anh sợ vợ một phép =))))
Diêm Trừng có đôi khi cũng hiểu được mình như vậy có chút hèn,
nhưng tôn nghiêm cùng uy tín của hắn trước mặt Kỉ Tiễu đã sớm không còn
chút gì, chỉ cần Kỉ Tiễu đừng tìm hắn nháo, Diêm Trừng cái gì cũng
nguyện ý làm. (Jer: trình độ thê nô trung khuyển của anh thuộc cảnh giới cao rồi chậc chậc…)
Chỉ trong chớp mắt, thời tiết đã chuyển hẳn sang trời đông giá
rét, càng ngày càng lạnh, rời giường cũng là một việc khó khăn, trường
Phụ Trung lại bắt đầu yêu cầu học sinh tập thể dục 40p đầu trước khi vào lớp, trong đó 30p là chạy, mỹ danh là rèn luyện thể chất cho học sinh
năm cuối, sau đó tăng thêm 2 tiếng tự học tối cho học sinh, 7h30 mới
được tan học, thứ 7 vẫn học cả ngày không được nghỉ.
Lễ giáng sinh hôm đó lại rơi đúng vào thứ 7, mà Kỉ Tiễu thì xin nghỉ.
Cậu so với bất cứ ai trong phòng đều dậy sớm hơn, làm vệ sinh cá nhân xong liền rời phòng, năm nay trời chưa có tuyết rơi, nhưng trên
đường vẫn có một lớp sương đêm tích tụ, độ ẩm không khí cũng thực lớn,
vừa ẩm vừa lạnh khiến ai nấy ra khỏi nhà đều không nhịn được mà rét run.
Vừa ra cửa trường, Kỉ Tiễu liền mãnh liệt dừng bước, chỉ thấy
cách đó không xa có một chiếc xe màu đen, hai chiếc đèn pha sáng choang
chiếu vào màn sương dày đặc, một người mở cửa xe bước xuống, bị không
khí đông lạnh bên ngoài ảnh hưởng khẽ rụt cổ lại, sau đó thẳng tắp hướng Kỉ Tiễu đi tới.
Kỉ Tiễu nhìn hắn không nói chuyện.
Diêm Trừng nói: “Lên xe đi.”
Kỉ Tiễu không động.
Diêm Trừng lặp lại một lần: “Đi xe tới nghĩa trang tiện hơn.”
Kỉ Tiễu vẫn không nhúc nhích.
Diêm Trừng thở dài: “Được rồi, tớ chỉ đưa cậu tới đó thôi, tớ sẽ không đi vào.”
Diêm Trừng đưa tay tiếp nhận túi xách của Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu cũng không phản kháng.
Nghĩa trang nằm ở ngoại ô cũng thực xa xôi, cho dù có lái xe
riêng cũng phải mất 2h mới có thể tới nơi, vừa lên xe, Diêm Trừng để túi đồ của Kỉ Tiễu sang một bên.
Kỉ Tiễu yên lặng cầm chiếc bánh bao nóng hổi trong tay, nghĩ tới vừa rồi trên cửa kính xe có một lớp sương lạnh bao kín, không biết Diêm Trừng rốt cục mấy giờ đã tới chờ cậu, và cũng không biết hắn đã đợi
trong bao lâu.
Cậu cầm bánh bao lên khẽ cắn một cái, mắt nhìn Diêm Trừng.
Diêm Trừng nhìn sườn mặt trắng tuyết tinh tế, không hề cảm thấy vất vả mệt nhọc gì.
Ăn xong bữa sáng, Kỉ Tiễu lại chợp mắt ngủ trong chốc lát, nhưng cậu cũng không ngủ say, còn có thể cảm giác được Diêm Trừng đắp áo
khoác lên người cậu, thi thoảng còn thay cậu chỉnh lại, bọc kín, sau đó
không biết từ khi nào thì rơi vào giấc ngủ say, chờ tới khi mở mắt ra,
thì cậu đã gối đầu lên đùi Diêm Trừng, dương quang ấm áp xuyên qua cửa
kính xe chiếu lên người cậu.
Chiếc xe dừng lại, đã tới cửa nghĩa trang.
Kỉ Tiễu ngồi dậy, đem áo khoác trả lại cho Diêm Trừng.
Diêm Trừng nhìn cậu đẩy cửa đi xuống, mới đi được hai bước đã bị một đống các ông bà già bao vây, bởi vì rất ít có xe xịn tới đây, lại
chỉ có một mình Kỉ Tiễu bước xuống, cho nên bị bao vây đặc biệt thảm,
Diêm Trừng hoảng sợ, vội vàng đi xuống.
Kỉ Tiễu ngược lại đã quen bị những người đó đẩy mạnh tiêu thụ
sản phẩm của mình, còn Diêm Trừng thì lại đang cố gắng bảo hộ bản thân
khỏi sự bám riết của những người dân đó, khiến cậu có chút không quen.
Diêm Trừng không nguyện ý, Kỉ Tiễu chỉ có thể tự mình thoát ra,
dựa theo kinh nghiệm hàng năm mua một bó hoa cúc. Nhưng đối phương thấy
hai người ăn mặc sang trọng tự nhiên không có buông tha dễ dàng, không
được như ý thì dây dưa không bỏ, Diêm Trừng chỉ có thể bỏ tiền mua một
bó bách hợp được gói đẹp mắt.
Chờ tới khi bọn họ giải tán hết, Diêm Trừng đưa bó hoa cho Kỉ Tiễu.
“Coi như…tâm ý của tớ đi.”
Kỉ Tiễu không nhận, quay đầu bước đi.
Diêm Trừng đồng tử tối sầm lại, nhìn bó hoa trong tay xuất thần, tái ngẩng đầu đã thấy Kỉ Tiễu đứng ở cách đó không xa nhìn mình.
Trên mặt cậu dường như có chút do dự, lại tựa như phân vân, biểu tình khó được khi thay đổi, Diêm Trừng lẳng lặng nhìn, cuối cùng tự
mình thay cậu quyết định, một bước tiến tới cầm tay Kỉ Tiễu kéo đi về
phía trước.
Kỉ Tiễu sửng sốt một chút, rốt cuộc vẫn theo bước chân Diêm Trừng.
Nơi này đích xác hoang vắng gập ghềnh, những bậc thang bằng đá
bị đất cát che gần hết, không cẩn thận sẽ bị trượt chân, trong núi nhiệt độ không khí càng thấp, nhiều lần Kỉ Tiễu trượt chân xém ngã, đa số đều là Diêm Trừng đỡ, hắn không biết những năm trước một mình cậu như thế
nào đi tới, năm ngoái té ngã căn bản không phải là lần đầu tiên.
Theo lý thuyết, cho dù Kỉ Hiếu Trạch rơi vào cảnh tù đày cũng
không đến nỗi một chỗ chôn cũng lo không nổi, chắc nơi này là do ông tự
chọn, cũng bởi vậy có thể thấy được Kỉ Hiếu Trạch trước khi qua đời
không chỉ kín tiếng mà trong lòng càng nhiều là kiên định, những hư danh giả dối đối với ông mà nói đều không trọng yếu. ông đã chết, chỉ cần
người cần nhớ thì nhớ tới ông hoặc là không nhớ cũng không sao, người
còn sống chỉ cần hảo hảo sống là đủ rồi.
Leo núi khoảng nửa giờ, hai người rốt cục lên được tới đỉnh núi.
Diêm Trừng mắt nhìn bức ảnh gắn trên bia mộ, đó là cha đẻ của Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu rốt cuộc đa phần là di truyền sự xinh đẹp từ Trì Xu Di,
đường cong hàm dưới và miệng tương đối mềm mại, mà Kỉ Hiếu Trạch lại
càng anh khí bừng bừng, tuy rằng chỉ là một bức ảnh đen trắng, nhưng bộ
dáng của ông đích xác rất đẹp trai, cực kỳ giống một diễn viên nam chính trong bộ phim điện ảnh, ông thuộc loại nam nhân mị lực khiến đàn bà con gái theo hàng đàn.
Kỉ Tiễu cúi đầu đem bó hoa cúc trắng đặt trước bia mộ cha, mà
bên cạnh vẫn luôn có một bó hoa hồng trắng được gói tinh tế quý giá.