Nghe Đường Bắc Sơn nói vậy, những người từ cả giới chính trị và kinh doanh có mặt đều thở phào.
Những lời nói này gần như hoàn toàn cho thấy lần này đạo trưởng Cửu Dương tới Sở Bắc là do Đường Bắc Sơn mời tới.
Cũng chỉ có Đường Bắc Sơn – người giàu có nhất Sở Bắc mới có vinh hạnh này mà thôi.
Điều mà Đường Bắc Sơn không ngờ tới là Mục Hàn không hề bớt ngông nghênh, ngược lại còn rất ngạo mạn nói: “Tôi cho nhà họ Đường Sở Bắc các người thời gian mười ngày. Sau mười ngày, tôi phải thấy được các người quỳ xuống mà xin lỗi tôi”.
“Nếu không thì...”
“Nhà họ Đường không cần thiết phải tồn tại ở Sở Bắc này nữa!”
Đường Bắc Sơn nghe xong, vẻ mặt sửng sốt.
Ông ta ở Sở Bắc đã nhiều năm, cho dù là người ở cả hai thế giới đen trắng, có ai mà không nhường ông ta vài phần?
Sao Mục Hàn lại dám nói chuyện với ông ta bằng giọng điệu này?
Ngay cả thống đốc của tòa thị chính thành phố Sở Bắc cũng không dám nói ra những câu như vậy.
Mọi người có mặt cũng đều vô cùng bàng hoàng.
Bao nhiêu năm rồi, công khai gây hấn với Đường Bắc Sơn, người giàu nhất Sở Bắc, Mục Hàn chính là người đầu tiên.
Thằng nhóc này, e rằng không biết chữ ‘chết’ được viết như thế nào đây.
Mọi người ai nấy cũng đều thở dài thay cho Mục Hàn.
Đắc tội với Đường Bắc Sơn gần như tương đương với việc bị kết án tử hình.
“Đúng! Tôi chính là dùng tiền đập anh đấy!”, lúc này, Đường Yên Nhiên nói: “Có thể để chị đây dùng tiền mà đập thì đó chính là vinh hạnh của anh! Có bao nhiêu kẻ khố rách áo ôm đến liếm mặt muốn được chị đây làm nhục mà còn không có cơ hội đây này!”
“Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn cô?” Mục Hàn cười khẩy.
“Cảm ơn thì không cần”, Đường Yên Nhiên vênh váo: “Một kẻ thấp hèn như anh cũng không xứng đáng”.
“Nhưng mà, anh thật là gan to tày trời, dám khiêu khích nhà họ Đường Sở Bắc chúng tôi, tôi thấy anh rõ là muốn tìm đường chết mà!”
Đường Yên Nhiên chuẩn bị ra lệnh cho đám tay chân ra tay thì Đường Bắc Sơn xua tay ngăn cô ta lại và nói: “Yên Nhiên, thôi bỏ đi”.
“Hôm nay là một ngày tốt lành để đón tiếp đạo trưởng Cửu Dương. Nếu đổ máu thì sợ xung mất điềm lành”.
“Về phần tên nhóc không biết trời cao đất dày này, đợi xong việc rồi chúng ta sẽ tính sổ với cậu ta sau!”
“Vâng, ông nội!”, Đường Yên Nhiên gật đầu.
Lúc này, trước lối đi riêng VIP đã náo loạn.
Một ông già mặc áo đạo sĩ dài màu sắc nhã nhặn, tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào, mang thần thái như một ông tiên cùng với đoàn tùy tùng bước ra một cách nhanh nhảu.
“Đạo trưởng Cửu Dương đến rồi!”
Các phóng viên đứng chờ ở hai bên lối đi bắt đầu cầm máy ảnh trên tay lên bấm máy lách tách.
“Đạo trưởng Cửu Dương, rất vui vì cụ đã đến Sở Bắc“.
“Xin hỏi, cụ đến Sở Bắc có phải là do nhận lời mời của ông Đường Bắc Sơn giàu có nhất nơi này không?”
“Cụ đến đây vì công việc hay vì việc cá nhân?”
Nhiều phóng viên đứng gần với đạo trưởng Cửu Dương lũ lượt giơ chiếc micro trên tay họ ra.
Ai nấy đều hy vọng sẽ có được những thông tin phỏng vấn đầu tiên về đạo trưởng Cửu Dương.
Vì dù sao cụ ấy cũng là rường cột của quốc gia.
Đạo trưởng Cửu Dương giành được huân chương của Hoa Hạ nên dù đi đến đâu cũng đều là tâm điểm của sự chú ý.
“Lần này lão đạo đến Sở Bắc là chuyến đi vì việc riêng”.
“Tôi được bạn cũ mời đến và có một cuộc tụ họp nho nhỏ“.
Mặc dù là rường cột của quốc gia, nhưng đạo trưởng Cửu Dương không hề làm ra vẻ gì cả.
Đối mặt với cuộc phỏng vấn của phóng viên, cụ vừa bước ra ngoài, vừa trả lời một cách hòa nhã.
Câu trả lời của đạo trưởng Cửu Dương càng khiến Đường Bắc Sơn thêm phấn khích.
Mặc dù ông ta không biết người bạn cũ mà đạo trưởng Cửu Dương nói đến rốt cuộc là ai, nhưng với tư cách là người giàu nhất ở Sở Bắc, cộng thêm việc lần này cụ ấy đến vì việc cá nhân, thế nào cũng phải nể mặt Đường Bắc Sơn vài phần.
Nghĩ đến đây, Đường Bắc Sơn lập tức lên chào hỏi.
Nhìn thấy Đường Bắc Sơn bước tới, những người khác chủ động nhường đường.
“Đạo trưởng Cửu Dương, chào cụ!”
“Tôi là Đường Bắc Sơn, người giàu nhất Sở Bắc, tôi vô cùng ngưỡng mộ cụ. Tấm lòng vì nước vì dân của cụ vẫn luôn rất đáng để lão già tôi học hỏi”.
“Mặc dù lão già tôi là người giàu nhất Sở Bắc, nhưng bao năm nay vẫn luôn đi theo lý tưởng vì nước vì dân của cụ. Sau khi kiếm được chút tiền cũng tích cực tham gia các hoạt động từ thiện xã hội và công ích, cũng có thể coi như là góp chút công sức nho nhỏ cho xã hội”.
“Hôm nay cụ đến Sở Bắc, lão già với tư cách là chủ nhà nên đương nhiên rất lấy làm hưng phấn, muốn mời đạo trưởng Cửu Dương để thể hiện lòng thành của người chủ nhà, mong đạo trưởng hãy nể mặt!”
Lời nói của Đường Bắc Sơn không chỉ rất lịch sự.
Hơn nữa, ông ta đã lựa lời lựa thế nâng mình lên ngang hàng với đạo trưởng Cửu Dương.
Lời nói quả thực vô cùng thông minh khéo léo.
Nghe những gì Đường Bắc Sơn nói, những người còn lại vốn dĩ muốn mời đạo trưởng Cửu Dương đều tự động chùn lại.
Ai dám ăn gan hùm mật sói đấu với người giàu nhất Sở Bắc kia chứ?
“Nghĩa cử cao đẹp của ông đây, lão đạo vô cùng trân trọng”, trước lời mời nhiệt tình của Đường Bắc Sơn, đạo trưởng Cửu Dương mỉm cười, trước hết là tán thưởng, sau đó liền từ chối: “Có điều, người bạn cũ của lão đạo cũng có đến đây để đón lão đạo rồi”.
Bạn cũ của đạo trưởng Cửu Dương cũng đến rồi?
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Để có thể trở thành bạn cũ của một vị thần như đạo trưởng Cửu Dương, thì người kia phải là thần thánh phương nào!
Đường Bắc Sơn cũng ngẩn ra.
Mọi người đi theo hướng đạo trưởng Cửu Dương cùng ra bên ngoài sân bay.
Nhìn thấy đạo trưởng Cửu Dương đi ra, Mục Hàn chuẩn bị tiến lên chào hỏi.
Đúng lúc này, một chiếc Maserati vụt qua.
Dừng lại trước mặt Mục Hàn.
Một đôi chân thon dài, trắng nõn được quấn trong đôi tất lụa màu da duỗi ra.
Đó là Phương Viên.
Sau khi Phương Viên xuống xe, cô ta túm lấy Mục Hàn như sợ anh bỏ chạy: “Mục Hàn, anh mau về với tôi, đi quỳ xuống xin lỗi Tiểu Viên Tử mau lên!”
“Còn nửa giờ nữa thôi, mau đi với tôi!”
“Đi cái gì mà đi?”, Mục Hàn bực bội nói: “Tôi còn chưa đón được người kia”.
“Đón người nào mà đón, tương lai của tập đoàn Phi Long hoàn toàn nằm hết trên người một mình anh thôi đấy”, Phương Viên lộ vẻ lo lắng.
“Cô gái, cho hỏi có phải cô là người đến đón tôi không?”, lúc này đạo trưởng Cửu Dương chợt cất tiếng.
“Hả?”, Phương Viên vô thức quay đầu lại, nhìn xung quanh, trái phải và phát hiện ra đạo trưởng Cửu Dương đang hỏi mình, Phương Viên chợt cảm thấy khá ngạc nhiên và nhất thời không biết phải làm sao.
Danh tiếng của đạo trưởng Cửu Dương lẫy lừng nên đương nhiên Phương Viên nhận ra cụ.
“À, tôi, không...”, cho dù đã từng gặp những cảnh tượng hầm hố ở nước ngoài, nhưng Phương Viên vẫn vô cùng căng thẳng khi đối mặt với rường cột quốc gia như đạo trưởng Cửu Dương.
“Tôi cái gì mà tôi?”, Mục Hàn trừng mắt, sau đó cười ha ha nói với đạo trưởng Cửu Dương: “Đúng thế, đạo trưởng Cửu Dương, cô gái này chính là đến đón cụ đấy ạ”.
Nói xong, Mục Hàn còn chỉ vào chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản kéo dài đang đậu bên đường: “Cụ xem, đây chính là chiếc xe chuyên dùng để đưa đón cụ”.
“Tốt, tốt, tốt!”, đạo trưởng Cửu Dương tươi cười, vuốt râu gật đầu.
Dưới sự chỉ dẫn của Mục Hàn, cụ đã lên chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản kéo dài.
Người mà Mục Hàn muốn đón thực sự là đạo trưởng Cửu Dương sao?
Chỉ còn lại Phương Viên vẫn đứng trơ ra đó, ngơ ngác không hiểu.
Cô ta là một phó tổng giám đốc, mà lại không hề biết gì về một việc lớn như vậy?
Ngay cả Đường Bắc Sơn cũng khá kinh ngạc: “Chẳng lẽ người bạn cũ mà đạo trưởng Cửu Dương nhắc đến chính là Mục Hàn?”
- -----------------