Điện Chủ Ở Rể

Chương 255: Chương 255: Bố của Lâm Nhã Hiên đến




Dù sao Diệp Chí Văn cũng là người duy nhất biết thân phận thật của Mục Hàn.

Nói Mục Hàn lấy đi mười triệu tệ cỏn con, Diệp Chí Văn không tin.

“Không phải cậu ta thì còn ai nữa?”, Trương Hạo hừ một tiếng nói: “Chí Văn, bác nói cháu bị sao vậy?”

“Bác thấy dạo này cháu cứ nói giúp nó mãi nhé!”

Trương Hạo nói vậy, người nhà họ Tần cũng bừng tỉnh.

Hình như có chuyện đó thật.

“Bác cả, cháu thấy chúng ta nên đối xử tốt với Mục Hàn hơn”, Diệp Chí Văn hơi lúng túng, lại không thể để lộ thân phận của Mục Hàn, chỉ đành nói: “Có lẽ sau này anh ta sẽ là người làm cho mỗi người nhà họ Tần chúng ta tự hào!”

“Không thể nào!”, Lưu Minh lập tức ngắt lời: “Trong khu nhà họ Tần chúng ta, ai cũng có thể thành tài nhưng không đến lượt Mục Hàn!”

“Chí Văn, bác biết cháu làm việc bên cạnh đại thống soái, tầm nhìn của cháu cũng cao hơn dân thường như bọn bác, nhưng cháu cũng không cần đánh giá cao tên này như vậy!”

“Phải đấy!”, lúc này Tần Yến tự kiêu nói: “Dù sau này nhà họ Tần có người để tự hào, vậy người này chắc chắn là Chí Văn chứ không phải là Mục Hàn gì đó!”

Thấy người nhà họ Tần đều cố chấp như vậy, Diệp Chí Văn cũng hết cách, lắc đầu nói: “Thôi vậy, cháu đi điều tra một chút”.

Dù sao cũng xuất thân từ chiến khu Sở Bắc, không lâu sau Diệp Chí Văn lần theo manh mối tra ra được một người giúp việc.

Cuối cùng, hắn áp tải người giúp việc này về.

“Tôi nhất thời hồ đồ, thấy cậu Mục Hàn tiện tay vứt chi phiếu mười triệu vào thùng rác nên tôi nổi lên ý nghĩ xấu xa, thầm nghĩ số tiền lớn như vậy, cho ai dùng chẳng như nhau. Thế là tôi lén nhặt lại, làm giả chứng minh của cậu Mục Hàn lấy đi mười triệu tệ”.

“Nhưng tôi không dám lấy nhiều, chỉ tiêu mấy nghìn mà thôi!”

Người giúp việc quỳ xuống trước mặt người nhà họ Tần, nước mắt nước mũi chảy dài, dập đầu nhận lỗi.

Hiệu suất xử lý công việc của Diệp Chí Văn nhanh đến mức Mục Hàn không khỏi thán phục.

Đã đến lúc bảo Trương Hùng tập trung vào việc bồi dưỡng Diệp Chí Văn rồi.

Mục Hàn lạnh lùng lướt nhìn người nhà họ Tần: “Các người đều đã nghe rồi đấy, tôi không lấy chi phiếu mười triệu tệ”.

“Cậu không lấy thì đã sao chứ?”, Trương Hạo hừ một tiếng nói: “Ai biết có phải cậu vì thể diện mà cái gì cũng làm hay không. Cậu thấy rằng lấy chi phiếu mười triệu trước mặt mọi người rất mất mặt nên trước tiên giấu nó trong thùng rác, đợi lúc không có người lén lấy đi!”

“Đúng vậy! Chắc chắn là vậy!”, Trương Tâm Lăng cũng phụ họa theo: “Chẳng qua người tính không bằng trời tính, cậu lại không ngờ sẽ có người giúp việc thấy cậu vứt chi phiếu vào thùng rác!”

“Đúng thế!”, Vương Binh nói hùa theo: “Nếu cậu thật sự không có suy nghĩ này thì sẽ không khuyên Lâm Nhã Hiên tự mình lập công ty!”

Người nhà họ Tần lại tự tưởng tượng.

Khiến Mục Hàn cạn lời.

“Tùy mọi người nói sao cũng được, dù sao sau này Nhã Hiên có công ty riêng rồi, mọi người cũng không cần lo lắng một người ngoài như tôi sẽ thèm muốn tài sản của nhà họ Tần nữa!”

Mục Hàn cười khẩy nói.



Tập đoàn Phóng Mục.

“Cái tên Mục Hàn này đúng là rắn chết vẫn còn nọc độc!”

Văn phòng tổng giám đốc.

Mục Hạo Thần tức giận đập bàn: “Rõ ràng mắt thấy sắp lật đổ được tập đoàn Phi Long rồi, Mục Hàn và anh Long gì đó đều có thể vào tù nhưng tự dưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

“Đúng là đáng chết!”

“Ai nói không phải chứ!”, Từ Thiên Kiều cũng bất lực nói: “Có lẽ vận may của tên Mục Hàn này rất tốt!”

“Chúng ta mấy lần lên kế hoạch nhằm vào hắn nhưng đều đổ sông đổ biển!”

“Không được!”, Mục Hạo Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu quyết không thể để Mục Hàn sống thoải mái được!”

“Ngay cả Mục Vãn Trang cũng thất bại dưới tay hắn, nếu cháu có thể giải quyết được hắn thì cháu sẽ là người ngồi lên vị trí người thừa kế nhà họ Mục ở tỉnh!”

“Đúng rồi!”, Từ Thiên Kiều bỗng nhớ đến một chuyện, vội nói: “Nghe nói sắp tới nhân vật dưới một người trên mười nghìn người kia sẽ được bổ nhiệm làm chức vụ phó ở Sở Bắc, tòa nhà thị chính đặc biệt tổ chức một bữa tiệc cho cậu ta, có không ít người đến tham dự. Nếu chúng ta có thể có tên trong danh sách tham dự thì có thể có cơ hội làm quen với người đó!”

“Ai nói không phải chứ!”, Mục Hạo Thần gật đầu nói: “Chỉ cần người này còn sống thì không ai có thể xâm chiếm được mảnh đất Hoa Hạ, câu nói này chính là dùng để chỉ nhân vật này”.

“Sáu năm trước, hầu như chỉ với sức của một mình mình, cậu ta đã dẫn đầu tứ đại chiến thần đánh bại hơn bốn mươi quốc gia xung quanh Hoa Hạ, từ đó không ai dám bén mảng vào phần lãnh thổ của Hoa Hạ nữa”.

“Một anh hùng hào kiệt như vậy quả thật là trăm năm, à không, ngàn năm khó gặp!”

“Từ khi Hoa Hạ dựng nước đến này, vị này là người duy nhất mang quân hàm đại thống soái!”, Từ Thiên Kiều thản nhiên nói: “Quả nhiên sinh ra để làm đại thống soái!”

“Nếu có thể móc nối được quan hệ với vị này, dù chỉ là quan hệ được gặp một lần thôi cũng đủ cho chúng ta khoe khoang khắp Sở Bắc rồi!”

“Đến lúc đó, Mục Hàn, Đường Bắc Sơn, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, tập đoàn Phi Long gì đó đều chỉ có thể ngước nhìn!”

“Bác Từ, cháu giao chuyện có tên trong danh sách tham dự tiệc cho bác!”, Mục Hạo Thần kích động nói.

Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một ước mơ được xông ra chiến trường hừng hực khí thế.

Người đạt được chiến tích xưa nay chưa từng có như Mục Hàn càng khiến tất cả đàn ông nhiệt huyết ở Hoa Hạ đều vô cùng kích động.

Mà lúc này, Mục Hạo Thần nhận được một cuộc gọi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, gương mặt Mục Hạo Thần sáng bừng.

“Tin tốt!”, Mục Hạo Thần vui vẻ nói: “Bác Từ, có người vừa báo tin, bố của Lâm Nhã Hiên, Lâm Lợi Cương đến Sở Bắc rồi!”

“Lâm Lợi Cương?”, Từ Thiên Kiều suy nghĩ một lúc mới nói: “Bác nhớ lúc đầu vì ông ta làm tan nát gia sản nên bị bà cụ nhà họ Lâm ở Sở Dương ghét bỏ. Sau đó ông ta bị cảnh sát bắt vì tội đánh bạc trong sòng bạc ngầm, bị kết án ba tháng tù”.

“Đúng vậy!”, Mục Hạo Thần gật đầu nói: “Hôm nay vừa lúc ông ta ra tù”.

“Ông ta vừa ra ngoài đã tự động dâng mình đến cửa!”

“Hạo Thần, ý của cháu là…”, ánh mắt Từ Thiên Kiều hơi dao động.

Mục Hạo Thần ghé sát đến nói nhỏ vào tai Từ Thiên Kiều.

Nghe xong, Từ Thiên Kiều không khỏi gật đầu, nở nụ cười nham hiểm.

Cụ ta khen ngợi: “Ý hay, đúng là kế hay!”

Một nơi khác.

Lâm Nhã Hiên cũng nhận được điện thoại của Lâm Lợi Cương.

Lâm Nhã Hiên cực kỳ ghét người bố thích đánh bạc này của mình.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo ông ta là bố ruột của cô chứ.

Nhưng vì Lâm Nhã Hiên phải chuẩn bị cho việc thành lập công ty, Tần Lệ cũng không quan tâm đến Lâm Lợi Cương.

Lâm Nhã Hiên lại không thể mặc kệ Lâm Lợi Cương nên chỉ đành nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, bố em đến Sở Bắc rồi, anh ra bến xe Sở Bắc đón ông ấy nhé!”

“Được!”, dĩ nhiên Mục Hàn đồng ý ngay.

Sau đó anh lái chiếc Mercedes-Benz S-Class đến bến xe Sở Bắc.

Bến xe Sở Bắc.

Sau khi xuống xe, Lâm Lợi Cương nhìn trái nhìn phải mà không thấy Lâm Nhã Hiên đến đón.

Trong lòng không tránh khỏi hơi tức giận.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.