“Phải đó, phải đó!”, những người còn lại của nhà họ Sở cũng lần lượt hưởng ứng.
Sở Nhậm Hành dường như nghĩ ra điều gì đó, liền nói với Vương Chung Quy: “Tư lệnh Vương, tôi định đợi sau khi Sở Chí Toàn trở về sẽ bổ nhiệm nó là người thừa kế nhà họ Sở chúng tôi, cậu cảm thấy thế nào?”
Thấy Sở Nhậm Hành có ý định lập Sở Chí Toàn làm người thừa kế, những người khác trong nhà họ Sở không biết phải nói sao.
Vì dù sao, trong mắt nhà họ Sở, Sở Chí Toàn chính là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Không ai trong nhà họ Sở có tư cách tranh giành với hắn.
Ngay cả Sở Hùng cũng sẵn sàng cúi đầu.
“Ha ha! Gia chủ nhà họ Sở, đây là chuyện gia đình của gia tộc nhà họ Sở cụ. Tôi là người ngoài, không tiện phát biểu ý kiến”, Vương Chung Quy nói với giọng lịch sự: “Chuyện trong nhà cụ, cụ tự mình quyết định là được rồi”.
Tuy nhiên, khi Sở Nhậm Hành nghe Vương Chung Quy nói vậy, cụ ta lại nghe ra ý khác, cho rằng Vương Chung Quy đang ủng hộ ý của cụ ta.
Cụ ta lập tức dõng dạc tuyên bố: “Hôm nay trước mặt Tư lệnh Vương, tôi chính thức tuyên bố Sở Chí Toàn là người thừa kế của gia tộc họ Sở chúng ta!”
“Nhà họ Sở chúng ta xuất hiện rồng rồi!”
“Tin rằng Sở Chí Toàn sẽ có thể dẫn dắt nhà họ Sở chúng ta đi đến vinh quang!”
Thấy Sở Nhậm Hành không tinh ý như vậy, Vương Chung Quy thật sự muốn đập cho cụ ta một trận.
Con rồng thật sự ở ngay trước mặt thì không chú tâm đến, gây gổ với người ta như nước với lửa, ngược lại lại coi một tên hậu bối vô danh tiểu tốt như niềm hi vọng khiến gia tộc hưng thịnh, có nực cười hay không kia chứ?
Tuy nhiên, suy cho cùng đó cũng là chuyện gia tộc nhà họ, nên Vương Chung Quy cũng không tiện nói thêm.
Vương Chung Quy không cần quan tâm đến tương lai của nhà họ Sở sau này ra sao.
“Tư lệnh Vương đã nhọc nhằn suốt quãng đường dài gập ghềnh trên máy bay rồi, chắc cơ thể cũng đã có chút mệt mỏi. Nhà họ Sở chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp cho cậu một sơn trang trên núi có phong cảnh tao nhã làm nơi để cậu dưỡng thương. Nếu như Tư lệnh Vương bằng lòng, giờ chúng ta sẽ tới đó luôn!”
Lúc này Sở Nhậm Hành lại nói.
“Không ngờ gia chủ họ Sở lại chu đáo với tôi như vậy, sắp xếp vô cùng thỏa đáng, thực sự khiến tôi rất cảm động!”, Vương Chung Quy cười nói: “Vừa hay tôi vẫn chưa quyết định sẽ dừng chân ở đâu. Nếu như nhà họ Sở các cụ đã thịnh tình như vậy thì tôi cũng không thể không nể mặt được!”
“Đưa tôi đến sơn trang nhà cụ đã sắp xếp đi!”
Thấy Vương Chung Quy đồng ý, Sở Nhậm Hành ngay lập tức vô cùng vui mừng.
Cụ ta giơ tay về phía Vương Chung Quy và làm một cử chỉ ‘xin mời’.
Cụ ta ngẩng cao đầu khi đi cùng với Vương Chung Quy.
Vẻ mặt cười hết sức ngạo nghễ.
Nếu không phải cảm thấy quá đường đột, Sở Nhậm Hành thậm chí còn muốn hét lớn trước mặt những gia tộc giàu có hạng nhất rằng: “Kể từ ngày hôm nay, nhà họ Sở ở Đông Hải đã nhận được sự công nhận của Vương Chung Quy – Tư lệnh quân đoàn 88 ở chiến khu biên giới!”
“Nói cách khác, bây giờ Vương Chung Quy đã chính thức có quan hệ mật thiết với nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi rồi!”
Đặc biệt là cháu trai thứ năm của cụ ta - Sở Chí Toàn - còn là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Với sự hậu thuẫn của đại thống soái và mối quan hệ với Vương Chung Quy, nhà họ Sở ở Đông Hải chắc chắn được xếp hàng đầu trong vương tộc.
Những nhà giàu có hạng nhất này càng không là gì trong mắt nhà họ Sở.
Nhìn thấy bộ dạng ghen tị của những gia tộc giàu có bậc nhất còn lại, Sở Nhậm Hành càng huênh hoang hơn.
Thậm chí cụ ta còn yêu cầu phóng viên chụp thêm ảnh cụ ta sánh bước bên Vương Chung Quy.
Đêm hôm đó, Vương Chung Quy ở lại sơn trang Tứ Hải dưới sự sắp xếp của nhà họ Sở.
Để chào đón Vương Chung Quy, nhà họ Sở cũng đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng hoành tráng.
Những người có thể tham gia bữa tiệc chí ít cũng phải là những người đứng đầu các gia tộc giàu có bậc nhất ở tỉnh lỵ.
Nhà họ Sở rất biết cách giao thiệp, không chỉ tổ chức tiệc chiêu đãi quy mô lớn mà còn liên tục mượn danh nọ danh kia tặng cho Vương Chung Quy rất nhiều bảo vật có giá trị.
Vương Chung Quy đón nhận từng thứ một.
Trong vài ngày sau đó, Vương Chung Quy đã sống một cuộc sống rất thoải mái trong sơn trang Tứ Hải.
Ban đầu, Vương Chung Quy chỉ làm bộ làm tịch để đánh lừa kẻ địch.
Anh ta càng thể hiện sự hưởng thụ ở đây thì kẻ địch sẽ càng cho rằng sau khi anh ta bị thương liền ăn chơi trụy lạc.
Vì Vương Chung Quy cố tình phô trương nên sau khi anh ta về tỉnh đã được giới truyền thông đặc biệt chú ý, thậm chí cuộc sống hàng ngày của anh ta cũng không buông tha.
Sau vài ngày nằm vùng, một số phóng viên truyền thông phát hiện ra rằng Vương Chung Quy dường như không ở đây để dưỡng thương, mà giống như đang hưởng thụ một kỳ nghỉ hơn.
Bởi vì anh ta sống trong sơn trang trên đỉnh núi do nhà họ Sở sắp xếp mà ngay cả các gia tộc giàu có hạng một cũng không ở được nơi như vậy. Chi tiêu một ngày không phải trên chục nghìn tệ thì cũng phải vài nghìn tệ.
Cứ như thể hoàng đế thời cổ đại ở trong sơn trang tránh nóng vậy.
“Chiến thần hộ quốc Vương Chung Quy đã chìm đắm vào cuộc sống xa hoa!”
“Về quê dưỡng thương hay là dưỡng lão đây? Chiến tướng của một nước cam tâm chịu sự vây đón của những kẻ kinh doanh ý đồ không tốt!”
“Các chiến sĩ tiền tuyến vẫn đang đánh những trận đẫm máu, thân là chủ tướng mà lại ăn chơi trụy lạc chốn hậu phương!”
“...”
Ngay sau đó, các phương tiện truyền thông lớn bắt đầu chỉ trích Vương Chung Quy.
Dư luận bỗng chốc đổi chiều gió.
Nhiều người nhận được tin thậm chí còn vây kín sơn trang Tứ Hải, hét lên mắng nhiếc Vương Chung Quy.
Đột nhiên, Vương Chung Quy bị cuốn vào vòng xoáy tố cáo của dư luận.
Danh tiếng của Vương Chung Quy giảm mạnh.
Sở Nhậm Hành là người đầu tiên đứng ra an ủi Vương Chung Quy: “Tư lệnh Vương, những tin đồn ngoài kia toàn là tin thất thiệt, cậu tuyệt đối đừng để ý!”
“Đám chim chóc như họ sao biết được chí lớn của Tư lệnh Vương chứ?”
“Theo tôi thấy, những tin đồn xuất hiện trong công chúng phải có đến tám chín phần là do có người đố kỵ với nhà họ Sở chúng tôi vì đã mời được cậu đến đây, vậy nên mới giở trò phía sau!”
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra xem rốt cuộc là ai đang giở trò phía sau! Nếu như để tôi tra ra người này là ai, nhất định sẽ băm vằm nó ra!”
“Gia chủ họ Sở, cụ có lòng rồi!”, Vương Chung Quy cười nói: “Vậy chuyện này phiền cụ rồi!”
“Không phiền, không phiền!”, Sở Nhậm Hành vội vàng khiêm tốn lễ phép, sau đó đề nghị: “Tư lệnh Vương, hay là chúng ta ra ngoài dạo một vòng, để cậu không phải ở trong này đối mặt với đám dân ngu xuẩn, phiền phức kia!”
“Phải rồi! Nhà họ Sở chúng tôi định xây một pho tượng cho đại thống soái. Trước mắt đã chọn được địa điểm rồi, đang trong quá trình xây dựng. Tính ra đến hôm nay chắc cũng đã xây được tương đối rồi!”
“Tôi muốn mời cậu qua đó xem, nhân tiện đóng góp cho chúng tôi chút ý kiến!”
“Mấy người thực sự xây tượng cho đại thống soái sao?”, Vương Chung Quy không khỏi cảm thấy bất ngờ: “Chuyện này khá mới mẻ đấy!”
“Đi thôi, dẫn tôi qua đó xem xem!”
“Vâng, vâng!”, thấy Vương Chung Quy đồng ý, Sở Nhậm Hành vô cùng vui mừng, vội giơ tay ra nói: “Tư lệnh, xin mời!”
Thế là Sở Nhậm Hành liền đưa Vương Chung Quy đến quảng trường trung tâm tỉnh.
Vì cân nhắc đến việc ở đây đông người qua lại nên nhà họ Sở đã bỏ ra không ít tiền mua lại nơi này, dùng để xây dựng pho tượng.
Vương Chung Quy đến quảng trường trung tâm tỉnh, quả nhiên nhìn thấy vị trí trung tâm quảng trường có một pho tượng khổng lồ cao hàng chục mét đứng sừng sững.
“Tư lệnh Vương, cậu thấy pho tượng này thế nào?”
“Có phải rất hùng vĩ không?”
Vẻ mặt Sở Nhậm Hành đầy kích động.
- -----------------