Điện Chủ Ở Rể

Chương 406: Chương 406: Chiến thần nước Tài




Lâm Nhã Hiên đang bận rộn công việc đột nhiên được gọi về nhà họ Lâm.

Nhìn thấy tất cả người nhà họ Lâm đều có mặt, Lâm Nhã Hiên nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Nhã Hiên, bà chính thức thông báo cho cháu một chuyện”, bà cụ Lâm vô cùng trịnh trọng tuyên bố: “Kể từ hôm nay, cháu và Mục Hàn không còn là vợ chồng nữa!”

“Đây là giấy ly hôn của cháu và Mục Hàn!”

“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên ngơ ngác.

Cô nhận lấy giấy ly hôn, thấy bên trên có đóng dấu nổi của Cục Dân chính, quả thật không phải ngụy tạo.

Ngay sau đó cô tức giận nói: “Mấy người dựa vào đâu mà làm như vậy?”

Thấy Tần Lệ và Lâm Lợi Cương cũng có mặt, Lâm Nhã Hiên lại chất vấn: “Bố mẹ, hai người cũng đồng ý sao?”

Tần Lệ và Lâm Lợi Cương cảm thấy áy náy với con gái nên cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Lâm Nhã Hiên.

“Nhã Hiên, ván đã đóng thuyền, cháu phải chấp nhận sự thật này”, bà cụ Lâm nói: “Thật tình mà nói, bây giờ sự nghiệp của cháu đang không ngừng phát triển, là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, sau lưng lại có tập đoàn Phi Long hỗ trợ tài chính, Mục Hàn không xứng với cháu!”

“Bọn ta giúp cháu ly hôn với Mục Hàn cũng là để cháu có thể yên tâm làm việc, tránh bị những thứ khác ràng buộc!”

Những người khác của nhà họ Lâm ở Sở Dương đồng loạt phụ họa.

“Ha ha!”, thấy bọn họ đồng thanh nhất trí, Lâm Nhã Hiên không nổi giận mà lại cười nói: “Được thôi! Các người thích làm thế nào thì làm!”

Nói xong, cô rời đi một mình, bỏ lại đám người nhà họ Lâm.

Nhìn theo bóng dáng Lâm Nhã Hiên đi xa dần, Tần Lệ nhíu mày nói: “Chúng ta làm như vậy có phải đã khiến Nhã Hiên tổn thương rồi không?”

“Con sợ nó sẽ nghĩ quẩn”.

“Yên tâm đi!”, bà cụ Lâm lại nói: “Nó là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, tài sản mấy chục tỷ, nếu ngay cả chút năng lực vượt qua áp lực cũng không có thì làm sao quản lý một doanh nghiệp lớn như vậy được?”

“Tôi tin Nhã Hiên sẽ nghĩ thông suốt!”

Thế là Tần Lệ không nói thêm gì nữa.

“Thật ra tôi không lo lắng về Nhã Hiên”, bà cụ Lâm lại nói: “Việc trước mắt là phải thông báo cho Mục Hàn, để thằng ở rể mặt dày đó biết sự thật nó và Nhã Hiên đã ly hôn, bảo nó sau này không được dây dưa với Nhã Hiên nữa!”

“Đúng đúng!”, Lâm Long vội vàng thúc giục Tần Lệ và Lâm Lợi Cương: “Chú thím mau thông báo cho Mục Hàn đi!”

“Hôm nay e là Mục Hàn không đến được”, Tần Lệ lắc đầu nói: “Ngày hôm qua Mục Hàn đã đi lên tỉnh rồi”.

Lúc này Mục Hàn đúng là đang ở tỉnh.

Vì đã tới ngày hẹn giữa anh và ba ông trùm thế giới ngầm của tỉnh - Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng.

Để đối phó với Mục Hàn, ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng cũng bày trận sẵn sàng đón địch.

Ở câu lạc bộ Boxing.

Cửa chốt ba lớp trong, ba lớp ngoài, tất cả đều được sắp xếp cao thủ boxing chợ đen canh giữ.

Ngay cả Tưởng Đỉnh Thiên cũng chết trong tay tập đoàn Phi Long, đương nhiên ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng không dám sơ ý.

Ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng đang ngồi chung một bàn uống rượu ở câu lạc bộ Boxing.

“Thái Sư, tôi đã cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo tàn khốc ở câu lạc bộ Boxing!”, Thượng Thư cười thật tươi nói.

“Còn không phải sao?”, Thái Sư đắc ý trả lời: “Cao thủ boxing chợ đen giỏi nhất tỉnh đều ở dưới trướng tôi, hôm nay tôi đã triệu tập tất cả tới đây, với thế trận này là có thể dọa chết tên đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long đó!”

“Tôi cảm thấy vẫn không nên lơ là mất cảnh giác”, vẻ mặt của Thừa Tướng lại vô cùng thận trọng, nói: “Tưởng Đỉnh Thiên có thế lực lớn như vậy mà cũng chết trong tay tập đoàn Phi Long. Hơn nữa, theo tôi được biết thì hai đồ đệ giỏi Adai và Aji của Đại quốc sư Đảo Quốc - Abe Seimei đã bị tên đội trưởng đội bảo vệ này giết chết trong chớp mắt!”

“Tôi đoán tập đoàn Phi Long có thể liên tục càn quét Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức, không thể không nhắc tới công lao của tên đội trưởng đội bảo vệ này!”

“Nói như vậy thì tên đội trưởng đội bảo vệ này quả thật có chút bản lĩnh”, Thái Sư không cho là vậy, nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Nhưng Thái Sư tôi cũng không phải người dễ bắt nạt!”

“Các ông nghĩ người dưới quyền của Thái Sư tôi chỉ có chút vốn liếng thế thôi sao?”

Thái Sư nói xong bèn ra lệnh mở máy chiếu đặt ở góc phòng lên.

Trên tường lập tức hiện lên hai hình ảnh.

Lần lượt là những nơi phải đi qua nếu muốn vào căn phòng này từ bên ngoài.

Trên màn hình xuất hiện hai người.

Một người là đạo sĩ.

Người kia là hòa thượng.

“Giới thiệu cho mọi người đi”, Thái Sư nói với người đi theo mình.

“Vâng!”, người đó gật đầu, lập tức giới thiệu: “Ma Đạo Trưởng, một nửa tu đạo, một nửa thành ma, từ khi bắt đầu tới nay đã thắng một nghìn trận boxing thế giới ngầm, từng giết chết cả quán quân thế giới hạng nặng ở đẳng cấp như Tyson, vua boxing Ali trong nháy mắt”.

“Ra tay tàn nhẫn vô tình, hễ là đối thủ của ông ta không chết cũng bị thương nặng, được người ta gọi là sứ giả đến từ địa ngục”.

“Người thứ hai là Hoa Hòa Thượng, vốn là người xuất gia, nhưng không chỉ ăn thịt uống rượu mà còn mê gái mê cờ bạc, không chuyện ác nào không làm!”

“Ông ta luyện được môn võ Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, cả người không có sơ hở, không phân cao thấp với Ma Đạo Trưởng, cũng sở hữu những chiến tích ghê gớm. Từng ba trăm sáu mươi lăm ngày liên tiếp, ngày nào cũng đánh boxing chợ đen, chưa từng thất bại”.

Nghe hắn giới thiệu, Thượng Thư và Thừa Tướng đều kinh hãi.

“Ngay cả thế ngoại cao nhân như Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng mà ông cũng có thể mời đến à?”, Thượng Thư tấm tắc khen ngợi.

“Có hai người họ ở đây, có thể đảm bảo chúng ta bình yên vô sự”, Thừa Tướng liên tục gật gù.

“Các ông tưởng vậy là hết rồi sao?”, thấy vẻ mặt của Thượng Thư và Thừa Tướng, Thái Sư càng thêm đắc ý.

Ông ta nhân cơ hội này thể hiện thực lực thật sự của mình trước mặt Thượng Thư và Thừa Tướng, để bọn họ biết khó mà lui.

Để hai người họ hiểu rằng thế giới ngầm ở tỉnh là do Thái Sư ông ta định đoạt.

Thái Sư vỗ tay.

“Còn một người nữa đang trên đường đến”, người theo giúp việc tiếp tục giới thiệu: “Chính là Sứ Giả Bóng Đêm!”

“Sứ Giả Bóng Đêm?”, nghe đến cái tên này, Thượng Thư và Thừa Tướng càng kinh hãi.

“Sứ Giả Bóng Đêm, tin rằng mọi người cũng không lạ gì cái tên này”, Thái Sư cười ha ha nói: “Ông ta là chiến thần nước Tài, tinh thông tuyệt kĩ boxing nước Tài tàn nhẫn nhất thế giới!”

“Địa vị của Sứ Giả Bóng Đêm ở nước Tài tương đương với địa vị của đại thống soái ở Hoa Hạ!”

Vừa nghe tới danh xưng đại thống soái, Thượng Thư và Thừa Tướng lập tức tỏ ra cung kính.

Mặc dù là ông trùm thế giới ngầm, nhưng bất kể là Thái Sư, Thượng Thư hay là Thừa Tướng đều vô cùng kính trọng vị chúa cứu thế đã dùng sức một mình mình đánh bại cuộc tấn công của liên quân hơn bốn mươi nước như đại thống soái.

“Nghe nói trong liên quân hơn bốn mươi nước xâm chiếm lãnh thổ nước Hoa Hạ năm xưa cũng có chiến thần nước Tài tham gia, chẳng qua là thất bại trong tay đại thống soái, sau đó mai danh ẩn tích!”

Thượng Thư đầy cảm khái nói: “Không ngờ chiến thần nước Tài lại bị Thái Sư ông thu phục dưới trướng!”

Thượng Thư và Thừa Tướng vô cùng khâm phục việc Thái Sư có thể mời đến một nhân vật như chiến thần nước Tài.

“Tôi cũng là trùng hợp thôi, dốc hết tâm sức mới mời được chiến thần nước Tài này đến”, tuy giọng điệu của Thái Sư rất khiêm tốn, nhưng dường như cũng không thiếu ý khoe khoang: “Các ông có biết tôi trả lương cho chiến thần nước Tài này bao nhiêu không?”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.