Điện Chủ Ở Rể

Chương 154: Chương 154: Cô gái này, chú không đắc tội được đâu




“Cô Lâm, cô đến đây để làm trò cười hay sao?”, nghe thấy lời Lâm Nhã Hiên nói, gã đàn ông xăm mình giơ tay chỉ vào đám người sau lưng, nói: “Cô thấy rồi phải không? Đây đều là người dân vốn sống ở nơi này, mỗi người bọn họ đều phải có tiền bồi thường”.

Đây là chê ít à!

Lâm Nhã Hiên sao còn không hiểu hàm ý của gã đàn ông xăm mình được chứ, cô nói thẳng: “Vậy anh nói đi, cần bao nhiêu?”

“Năm mươi triệu tệ!”, gã đàn ông xăm mình cười nói.

“Năm… năm mươi triệu?”, con số này khiến Lâm Nhã Hiên bị dọa sợ chết khiếp.

“Rõ ràng là anh đang hét cái giá trên trời!”, Lâm Nhã Hiên tức giận nói: “Năm mươi triệu không phải một con số nhỏ, đừng nói tôi không có số tiền đó, kể cả công ty Tần Thị cũng không có nổi!”

“Công ty Tần Thị mấy người xây dựng công trình trị giá mấy trăm triệu như khách sạn năm sao Sở Bắc mà bảo là không có nổi năm mươi triệu, ai tin đây!”

Gã đàn ông xăm mình nói với thái độ thắng chắc: “Tôi không cần biết! Dù gì thì cô cũng phải có năm mươi triệu bồi thường cho người dân chúng tôi! Nếu không ngày nào chúng tôi cũng ngồi ở đây, công ty Tần Thị mấy người đừng hòng khởi công!”

“Anh!”, Lâm Nhã Hiên tức giận phát cuống lên.

Những người trước mắt này rõ ràng chính là xã hội đen.

Đâu giống với dáng vẻ của người dân sinh sống tại ở đây!

“Phó tổng giám đốc Lâm, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”, người phụ trách công trường quay sang hỏi Lâm Nhã Hiên.

Một khi đình công, những công nhân này sẽ không có việc để làm.

Cũng đồng nghĩa với việc không có thu nhập.

Người phụ trách công trình đương nhiên vô cùng lo lắng.

“Anh cho công nhân nghỉ ngơi trước đã, tôi quay về nghĩ cách. Năm mươi triệu dù sao cũng không phải là con số nhỏ, tôi phải về thương lượng một chút”, Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi, trấn an mọi người: “Yên tâm đi, sẽ không trì hoãn lâu đâu!”

Nhìn thấy Lâm Nhã Hiên muốn quay về, gã đàn ông xăm mình cũng không ngăn lại, còn gào lên với Lâm Nhã Hiên: “Cô Lâm, tôi hy vọng cô mau chóng đem theo năm mươi triệu tới đây! Tốt nhất là trong vòng ba ngày, nếu không thì tôi cũng không dám bảo đảm những người dân phải đợi tới mức mất hết kiên nhẫn này sẽ làm ra chuyện gì ở công trường của công ty Tần Thị mấy người đâu!”

Lâm Nhã Hiên về tới căn biệt thự Hoàng Đình số 1, Mục Hàn vẫn còn chưa trở về.

Lâm Nhã Hiên nói chuyện này với Tần Lệ nhưng bà ta cũng bó tay.

“Hay là con đi tìm ông bà ngoại nhé”, Lâm Nhã Hiên bất lực.

Công trình khách sạn năm sao Sở Bắc này dù gì cũng được thi công dựa trên danh nghĩa công ty Tần Thị.

Bây giờ gặp phải phiền phức, nhà họ Tần cũng không thể không quan tâm chứ!

“Thôi bỏ đi!”, Tần Lệ lắc đầu nói: “Nhã Hiên, mặc dù con đã lên chức phó tổng giám đốc công ty Tần Thị, trở thành người thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần, nhưng công trình khách sạn năm sao Sở Bắc là do ông chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chỉ định con phụ trách, ông bà ngoại con và mấy bác rể không kiếm chác được chút gì, nhất định sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi”.

“Nói không chừng còn lấy cớ con không có năng lực đối phó mà nhân cơ hội bãi bỏ chức vụ phó tổng giám đốc của con!”

Mặc dù không có thiện cảm với Mục Hàn, nhưng tính khí của mấy chị gái và anh rể nhà mình thế nào, Tần Lệ vẫn biết rất rõ.

“A?”, Lâm Nhã Hiên bỗng thấy hoang mang và bất lực nói: “Vậy con phải làm thế nào đây?”

Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Nhã Hiên lại nói: “Nếu không thì con hỏi Mục Hàn nhé, có lẽ anh ấy có cách gì đó thì sao?”

“Xì! Hỏi nó ư?”, Tần Lệ khịt mũi khinh bỉ, bĩu môi nói: “Một thằng phế vật ngay cả việc tổ chức sinh nhật cho con cũng phải dựa vào mấy thủ đoạn vặt vãnh thì có thể nghĩ ra cách gì hay được chứ!”

Lâm Nhã Hiên không nói gì nữa.

“Nếu thật sự không được thì con tới ngân hàng vay thế chấp! Giải quyết xong nguy cơ trước mắt rồi tính sau!”, Lâm Nhã Hiên bất lực nói.

Sau khi mua thức ăn và trở về căn biệt thự Hoàng Đình số 1, Mục Hàn nấu cơm xong thì phát hiện bầu không khí trên bàn ăn không đúng lắm.

Lâm Nhã Hiên cứ mang dáng vẻ nặng nề nhiều tâm sự.

Mục Hàn hỏi cô, cô lại nói không sao cả.

Tần Lệ cũng mắng Mục Hàn lắm chuyện.

Tất cả những điều này đương nhiên không giấu được Mục Hàn.

Ăn cơm xong, Lâm Nhã Hiên thu dọn một chút rồi đi tới ngân hàng.

Còn Mục Hàn gọi điện thoại cho Mộ Dung Phong, nhờ ông ấy điều tra xem phía Lâm Nhã Hiên đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng mấy chốc, Mục Hàn đã nhận được hồi đáp của Mộ Dung Phong, hóa ra là một đại ca tên là anh Ba của giới xã hội đen Sở Bắc, sai khiến đám đàn em của hắn bao vây công trường thi công khách sạn năm sao Sở Bắc.

Sau khi biết được nguyên nhân, Mục Hàn lập tức nổi trận lôi đình.

“Mẹ kiếp, ngay cả công trình của vợ tôi mà cũng dám gây rối?”, Mục Hàn lập tức gọi điện thoại cho Tư Mã Thanh Vân: “Thanh Vân, lập tức phái đại đội đặc chủng của ông đến công trường thi công khách sạn năm sao Sở Bắc, có nhiệm vụ tác chiến quan trọng!”

“Rõ! Thưa thủ trưởng!”, có thể tác chiến dưới sự chỉ huy của chính Mục Hàn khiến cho Tư Mã Thanh Vân vô cùng hào hứng.

Không đến một phút, đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc đã gấp rút lên đường.

Một nơi khác.

Gã đàn ông xăm mình sau khi để Lâm Nhã Hiên đi cũng không hề nhàn rỗi, hắn cử một tên côn đồ âm thầm theo đuôi Lâm Nhã Hiên, chú ý chi tiết từng hành tung của Lâm Nhã Hiên.

Sau khi tên côn đồ nhìn thấy Lâm Nhã Hiên tới ngân hàng thì lập tức gọi điện thoại cho gã đàn ông xăm mình, vô cùng hào hứng nói: “Anh Long, Lâm Nhã Hiên tới ngân hàng rồi, có lẽ là đi rút tiền! Năm mươi triệu sắp về tay chúng ta rồi!”

“Tốt!”, nhận được thông tin, gã đàn ông xăm mình cũng kích động không thôi.

Hắn lại lập tức gọi điện cho đại ca của mình là anh Ba.

“Anh Ba, Lâm Nhã Hiên tới ngân hàng rút tiền rồi, sắp sửa mang tiền đến đây! Số tiền này quá hời rồi, rõ ràng là quá dễ kiếm!”

Đối với gã đàn ông xăm mình, năm mươi triệu là một khoản tiền kếch xù.

Cả đời hắn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.

Vừa nghĩ tới việc chỉ một lát nữa thôi sẽ được tận mắt nhìn thấy năm mươi triệu thì ngay cả nói năng cũng không còn lưu loát.

“Tiểu Long, làm tốt lắm!”, lúc này, anh Ba đang ở một sòng bài, đánh bài cùng với mấy đại ca trong giới xã hội đen.

Bởi vì vận may không được tốt mà đã thua vài ván liên tiếp, mất trắng hơn một triệu tệ.

“Mấy anh, tôi rút trước đây!”, anh Ba đứng lên, vui vẻ nói: “Tôi trúng quả lớn rồi, phải đi thu tiền trước đã! Đợi tôi mang tiền về thì lại chơi với các anh tiếp!”

“Nhìn chú hào hứng chưa kìa!”, anh Thiên ngậm điếu thuốc trong miệng, hỏi: “Vụ làm ăn lớn gì thế? Nói ra nghe xem nào”.

“Khách sạn năm sao Sở Bắc đang thi công xây dựng, anh biết rồi đúng không? Phụ trách dự án công trình này chính là người vừa nhận chức phó tổng giám đốc công ty Tần Thị không lâu – Lâm Nhã Hiên! Tôi vừa đòi của cô ta năm mươi triệu!”

Anh Ba đắc ý nói: “Hơn nữa, với cái lý do tôi đưa ra thì cô ta không dám không đưa!”

“Chú Ba, chú nói ai cơ?”, nghe thấy lời anh Ba nói, điếu thuốc trong miệng anh Thiên liền rớt xuống: “Chú động vào phó tổng giám đốc Lâm Nhã Hiên của công ty Tần Thị sao?”

“Đúng vậy, có sao không?”, anh Ba hoài nghi: “Nhìn anh ngạc nhiên chưa kìa!”

“Chú Ba, chú nghe tôi nói!”, lúc này, anh Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Người phụ nữ Lâm Nhã Hiên này, chú không thể động vào, càng không thể đắc tội! Tôi khuyên chú mau đích thân đến đó xin lỗi người ta đi!”

Anh Thiên này chính là anh Thiên tại quán karaoke Hoàng Triều.

Sau khi biết được thân phận khủng bố của Mục Hàn, anh Thiên đã tìm hiểu rõ tất cả những người có quan hệ gần gũi với Mục Hàn.

Đương nhiên anh ta biết rằng, Lâm Nhã Hiên chính là vợ của Mục Hàn.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.