Vì yêu cầu kiểu này là vô cùng xúc phạm người khác.
Đặc biệt là nhà họ Lâm với tư cách là một gia tộc giàu có ở Sở Dương, một khi đều quỳ lạy nhà họ Lữ ở Đông Hải, dù hôn nhân có thành công thì sau này danh tiếng bên ngoài của họ cũng sẽ rất khó nghe.
Tuy nhiên, hiện giờ Lữ Thành đang rất tức giận, nhà họ Lâm nhất thời cũng không có cách nào đối phó.
“Quỳ xuống!”, thấy mọi người trong nhà họ Lâm do dự mãi nên bà cụ Lâm ra lệnh.
Lâm Long và Lâm Phi Yến mềm nhũn chân ra và quỳ thụp xuống.
Có hai người này dẫn đầu, những người còn lại của nhà họ Lâm cũng lần lượt quỳ xuống.
Thấy bà cụ Lâm vẫn còn đứng, Lữ Thành lạnh lùng liếc mắt một cái: “Còn cả bà nữa!”
Vẻ mặt bà cụ Lâm kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cụ ta như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Đang định quỳ xuống thì bên ngoài truyền đến một giọng nói lớn: “Không được quỳ!”
Người đến chính là Mục Hàn.
Còn có cả Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi.
“Bà, bà đã già như vậy rồi, bà không thấy xấu hổ khi quỳ gối trước người trẻ hơn mình nhiều sao?”, Mục Hàn từ tốn nói.
Nghe đến đây, bà cụ liền đỏ mặt.
Sau đó bà cụ mắng: “Mục Hàn, cậu về đúng lúc lắm!”
Nhìn thấy Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đều ở đó, bà cụ vội vàng nói với Lữ Thành: “Ông cầm đầu, cậu ta chính là Mục Hàn”.
“Cậu chính là Mục Hàn?”, Lữ Thành nhìn Mục Hàn từ trên xuống dưới rồi ngạo nghễ nói: “Cậu thật là to gan, dám bắt cóc con dâu sắp gả cho nhà họ Lữ ở Đông Hải chúng tôi chạy trốn”.
“Thị Phi, qua tát cho hắn hai cái bạt tai!”
Lữ Thành ra lệnh cho Lữ Thị Phi.
“Hả?”, Lữ Thị Phi sửng sốt.
Tát tai Mục Hàn ư, hắn vẫn chưa có cái dũng khí này.
Thấy Lữ Thị Phi do dự, vẻ mặt Lữ Thành khó hiểu: “Thị Phi, con làm sao đấy? Là cậu chủ của nhà họ Lữ, phía sau có đội kỵ binh tám trăm người chống lưng cho, lẽ nào chỉ việc tát tai một thằng ở rể mà còn không dám hay sao?”
Phải ha!
Mình là cậu chủ của nhà họ Lữ ở Đông Hải cơ mà!
Phía sau có đội kỵ binh tám trăm người, ngay cả quan tỉnh cũng không làm gì được.
Tại sao mình phải sợ anh ta?
Lữ Thị Phi đột nhiên như bừng tỉnh, hắn di chuyển về phía Mục Hàn một cách hung hãn.
Chuẩn bị để trả thù cho sự sỉ nhục trong câu lạc bộ Thiết Huyết.
Tuy nhiên, khi Lữ Thị Phi bước đến trước mặt Mục Hàn và giơ tay định tát Mục Hàn, Lữ Thị Phi liền bị Mục Hàn giữ chặt cổ tay và tát liên tiếp mấy cái liền, tiếng bốp bốp bốp vang lên.
Lữ Thị Phi bỗng chết lặng.
Gia đình họ Lâm ở Sở Dương chết lặng.
Lữ Thành lại càng chết lặng.
Họ hoàn toàn không ngờ rằng Mục Hàn lại hống hách như vậy.
Đã thẳng tay tát Lữ Thị Phi.
“Làm gì có cái lý đó!”, Lữ Thành vô cùng tức giận, ông ta ra lệnh cho một ông già vẫn luôn đi theo mình: “Lữ Bá, giải quyết hắn đi!”
Tuy vóc người ọp ẹp, không nổi bật nhưng Lữ Bá lại là một cao thủ.
Ông ta đặc biệt giỏi về ám khí.
Chính vì sự tồn tại của Lữ Bá, cho dù nhà họ Lữ xếp cuối cùng trong số các đại gia ở Đông Hải, nhưng không ai dám tùy tiện đối phó với nhà họ Lữ.
Vì dù sao thì đánh trực diện còn dễ tránh, đánh âm thầm sẽ rất khó phòng.
Ngoài ra, nhà họ Lữ còn có đội kỵ binh tám trăm người, sức chiến đấu kinh hoàng.
“Ừ”, Lữ Bá chỉ khẽ gật đầu.
Giữa những hành động tưởng chừng như bình thường, nhưng thực tế, họ đã ra tay rồi.
Năm phi tiêu bắn vào Mục Hàn cùng một lúc.
Tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Tuy nhiên, điều khiến vẻ mặt của Lữ Thành kinh ngạc là Mục Hàn không chỉ không sao.
Mà thay vào đó, Lữ Bá bị bắn trả lại bởi chính năm phi tiêu đó.
Ông ta ngã xuống đất ngay lập tức.
Điều kỳ lạ là Lữ Bá hoàn toàn không nhìn rõ Mục Hàn đã phòng thủ như thế nào.
“Gia chủ, người này là cao thủ!”, Lữ Bá khẽ nói.
“Mau rút lui!”, nghe thấy Lữ Bố nói vậy, Lữ Thành cũng không muốn đánh tiếp nữa, vội thúc giục Lữ Thị Phi rời đi.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Lữ Thành còn ném lại một câu: “Cậu cứ chờ đó, đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ sẽ ra tay, nhất định sẽ quét sạch gia tộc họ Lâm!”
Lữ Thành vừa dứt lời, cả nhà họ Lâm bỗng chốc nhốn nháo cả lên.
“Kết thúc rồi, kết thúc rồi!”, Lâm Long hét lên: “Đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ ở Đông Hải mà ra tay thì không ai có thể địch lại được. Nhà họ Lâm chúng ta xong đời rồi!”
“Đều tại anh, cái đồ sao chổi này!”, Lâm Phi Yến chĩa mũi dùi vào Mục Hàn: “Lại dám tát thẳng mặt cậu chủ nhà họ Lữ để giờ họ chuẩn bị mang đội kỵ binh tám trăm người đến. Toàn bộ nhà họ Lâm chúng ta ở cái Sở Dương này đều phải trả giá vì hành động ngu xuẩn của anh!”
“Đội kỵ binh tám trăm người?”, Mục Hàn cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường: “Cũng chỉ có cái danh mà thôi, theo tôi thấy chẳng qua cũng chỉ là tám trăm con lợn mà thôi”.
“Tám trăm con lợn?”, bà cụ Lâm giận dữ nói: “Cậu còn chưa được chứng kiến sự lợi hại của đội kỵ binh tám trăm người này”.
“Nhớ lại hồi trước nhà họ Lữ vốn là một gia tộc giàu có ở Sở Dương, nhờ vào đội kỵ binh tám trăm người đã khiến cho chính quyền tỉnh không làm gì được họ. Họ cũng chính là nhờ vào đội kỵ binh này mà có chỗ đứng vững chắc ở Đông Hải”.
“Cho dù nhà họ Lữ chỉ xếp vào top nhà giàu hạng bét ở Đông Hải nhưng liệu có ai dám giở trò với họ hay không?”
“Không! Lý do chính là sự tồn tại của đội kỵ binh tám trăm người đó”.
“Nói như vậy thì đội kỵ binh tám trăm người này cũng khá là ngầu đó”, Mục Hàn gật đầu nói: “Có điều không sao cả, tôi sẽ xử lý hết”.
Nói xong, Mục Hàn đưa Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi rời đi.
“Mày không được đi!”, Lâm Long lập tức ngăn Mục Hàn lại: “Mày muốn chạy trốn sao?”
“Đùa! Tôi mà lại phải chạy trốn sao?”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Hơn nữa cứ coi như tôi muốn chạy trốn, mấy người ai có thể ngăn được tôi”.
Lâm Long chợt ngẩn ra.
Ngay cả Lữ Bá cũng chịu tổn thất lớn trong tay Mục Hàn, Lâm Long tự hỏi mình còn không bằng một phần một nghìn của Lữ Bá kia.
Chỉ có thể giương mắt nhìn Mục Hàn đưa Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi rời khỏi nhà họ Lâm.
Bà cụ Lâm lo lắng nói: “Mấy người các con mau nghĩ cách gì đi”.
“Phải rồi bà ơi”, trong cơn nguy cấp, Lâm Phi Yến nói: “Bà còn nhớ lần trước hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn tới nhà chúng ta cầu hôn không?”
“Hình như họ rất có nền tảng chốn quan trường, hay là chúng ta tìm họ!”
“Được!”, bà cụ Lâm vội vàng thúc giục: “Cháu mau đi liên hệ đi!”
Do có vẻ bề ngoài ‘có lỗi với thiên hạ’ nên lần trước họ đến nhà họ Lâm cầu hôn đã bị Lâm Phi Yến từ chối thẳng thừng”.
Vài ngày sau lại nhận được điện thoại của Lâm Phi Yến, hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn vui mừng khôn xiết.
Biết tin nhà họ Lâm gặp nạn, hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn biết đây là cơ hội tốt để giành được thiện cảm của nhà họ Lâm nên đã vỗ ngực hứa rằng: “Có hai anh em chúng tôi ở đây, chắc chắn sẽ đảm bảo cho nhà họ Lâm không phải chịu một tổn thất nào“.
Sau khi Mục Hàn sắp xếp xong cho Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi liền liên hệ với Thao Thiết.
Bởi vì lúc này, Thao Thiết đang ở chiến khu Sở Bắc chiêu mộ một nhóm tân binh chất lượng cao, thành lập một đại đội mãnh thú, dự định sau khi huấn luyện xong họ sẽ trở thành đội kỳ binh trên chiến trường.
Mặc dù trong trận chiến sáu năm trước, Mục Hàn đã lãnh đạo tứ đại chiến thần đẩy lùi âm mưu của hơn bốn mươi quốc gia cùng nhau tấn công vùng đất Hoa Hạ, nhưng những hiểm họa tiềm ẩn của chiến tranh vẫn luôn hiện hữu.
“Thao Thiết, cậu cũng đã huấn luyện Đại đội mãnh thú một thời gian rồi phải không?”, Mục Hàn cười nói: “Hôm nay hãy đưa họ ra ngoài để tôi xem sự uy phong của họ!”
“Tuân lệnh!”, Thao Thiết rất vui khi biết Mục Hàn muốn kiểm tra Đại đội mãnh thú của mình.
- -----------------