Điện Chủ Ở Rể

Chương 469: Chương 469: Không có việc của nhà họ Sở nữa rồi




Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân làm dấy lên sự ngờ vực của Đường Dần.

Đường Dần nói với Chu Bân: “Chú ba, chú ra xem thế nào đi”.

Chu Bân gật đầu đi đến gần cửa sổ nhìn xuống dưới.

Sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt, há hốc mồm kinh ngạc không nói nên lời.

“Sao vậy?”, thấy vậy Đường Dần vội hỏi.

“Anh cả, tôi… ông… tôi…”, thị giác bị tác động mạnh mẽ khiến Chu Bân nhất thời không nói nên câu: “Anh cả, ông tự mình nhìn đi”.

Đường Dần nghiêm mặt đi đến bên cửa sổ.

Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ và cũng ngây người.

Chỉ thấy hàng chục chiếc xe đậu dưới lầu, thậm chí còn có xe bọc thép.

Từng hàng binh lính vừa giậm chân tại chỗ vừa hô to khẩu hiệu: “Một, một hai một…”

“Sao lại có nhiều binh lính vậy?”

Đường Dần bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Vì Đường Dần nhìn thấy trong số binh lính này có rất nhiều người cầm súng chạy về phía hiệp hội kinh doanh tỉnh.

Đường Dần hơi nghi ngờ nhìn về phía Mục Hàn.

Trong lòng dấy lên vô số thắc mắc, rốt cuộc tên này là ai?

Mà lại có thể kéo cả quân đội vào.

Một phút sau, cửa văn phòng làm việc bị đá tung.

Hàng chục binh lính cầm súng lao vào như sư tử hung hãn bao vây tất cả mọi người.

Họng súng đen ngòm nhắm vào đám người Đường Dần, Chúc Sơn và Chu Bân.

“Tôi là Lưu Hy Vọng – Thượng tá đại đội đặc chủng Kỳ Lân”.

“Tôi là Trương Phong – Trung tá đại đội đặc chủng Chu Tước”.

“Tôi là Chu Thiếu Tinh – Thiếu tá đại đội đặc chủng Bạch Hổ!”

“Tôi là Chu Vỹ Văn – Đại tá đại đội đặc chủng Thanh Long!”

Lúc này lại có mấy sĩ quan dáng vẻ hung thần dữ tợn xông vào.

Trong tay họ đều cầm một khẩu AK47, vóc dáng cường tráng khiến ba người Đường Dần, Chúc Sơn và Chu Bân khiếp sợ hồn bay phách tán.

“Là ai ăn gan hùm dám đưa máy ủi đến lật đổ bức tường quanh khu nhà chiến khu của chúng tôi?”

Lưu Hy Vọng đi vào đầu tiên lắc khẩu AK47 trong tay, tức giận nói: “Rốt cuộc là tên nào không có mắt mau bước ra đây, ông đây bắn chết hắn!”

Nghe Lưu Hy Vọng nói vậy, Chúc Sơn tái mặt vì sợ hãi.

Nhất là lúc họng súng đen ngòm của Lưu Hy Vọng đưa qua trán Chúc Sơn.

Chúc Sơn sợ Lưu Hy Vọng sẽ một phát bắn chết mình.

Lúc này Chúc Sơn cực kỳ ảo não, rõ ràng chỉ là khu nhà cũ nát, sao lại biến thành khu nhà chiến khu rồi?

Sao lại dính đến quân đội chứ!

Chúc Sơn vô thức liếc nhìn Mục Hàn, thầm chấn động không thôi: Thảo nào chính quyền tỉnh lại giao hội nghị đấu thầu đầu tư lần này cho tên này. Chẳng trách tên này không hề sợ lời đe dọa của hiệp hội kinh doanh, thì ra cậu ta có quân đội đứng sau!

Lúc này cuối cùng Chúc Sơn cũng hiểu ra mình đã chọc vào ổ kiến lửa.

Mục Hàn lại giơ tay lên chỉ Chúc Sơn híp mắt cười nói: “Năm chiếc máy ủi là do ông ta cử người đưa đến”.

“Hả? Là ông sao?”, Lưu Hy Vọng chĩa họng súng trên trán Chúc Sơn: “Ông to gan thật đấy!”

Cơ thể Chúc Sơn co giật vì khiếp sợ.

Rồi ông ta cứ thế ngất xỉu.

“Tưởng giả vờ thì xong chuyện à?”, Lưu Hy Vọng thu khẩu AK47 lại, ra lệnh cho binh lính đằng sau: “Kéo ông ta về giao cho tòa án quân sự xử lý”.

“Còn hai người nữa là hội trưởng hiệp hội kinh doanh Đường Dần và Chu Sơn, dẫn họ về luôn”, lúc này Mục Hàn nói: “Ngoài ra, thông báo cho phía bên chính quyền tỉnh, cái tổ chức mục rỗng như hiệp hội kinh doanh tỉnh này không cần thiết phải tồn tại nữa”.

“Vâng!”, Lưu Hy Vọng kính cẩn đáp.

Vừa nghe vậy, cả người Đường Dần và Chu Bân mềm nhũn.

Câu nói của Mục Hàn đã quyết định số mệnh của hiệp hội kinh doanh tỉnh.

Sau khi loại bỏ khối u ác tính mang tên hiệp hội kinh doanh thì tiến triển của hội nghị đấu thầu đầu tư thuận lợi hơn nhiều.

Nhất là trong nhiều năm trở lại đây, hiệp hội kinh doanh tỉnh cấu kết với tập đoàn Tam Hưng, Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức để cáo mượn oai hùm. Với các doanh nghiệp ở tỉnh, đây chẳng khác nào con sâu trong nội tạng, mặc nó đục khoét mình nhưng lại bất lực không làm gì được.

Cho nên sự sụp đổ của hiệp hội kinh doanh tỉnh nhận được nhiều lời khen của giới kinh doanh tỉnh.

Cũng khiến người dân càng mong đợi hơn vào hội nghị đấu thầu đầu tư lần này.

Không ít doanh nghiệp ưu tú ở các tỉnh khác cũng không ngại khó khăn mà đổ về tỉnh phát triển.

Sau một tuần chuẩn bị, cuối cùng hội nghị đấu thầu đầu tư cũng diễn ra đúng như dự kiến.

Hiện trường hội nghị rất náo nhiệt, người đến đông như kiến.

Ba người Sở Hùng, Sở Chí Minh và Sở Lão Lục nhà họ Sở ở Đông Hải cũng đến.

Lúc chuẩn bị vào hội trường vừa lúc gặp phải Mục Hàn cũng đang đi vào trong.

Thấy Mục Hàn mặc đồ vest đi giày da, đeo mắt kính gọng đen, tay còn cầm một chiếc cặp công văn, Sở Chí Minh không khỏi châm chọc: “Này, ăn mặc đàng hoàng vậy trông cũng được đấy!”

“Chẳng lẽ cậu lại muốn lợi dụng danh tiếng của nhà họ Sở để đến hội nghị đấu thầu đầu tư lừa lọc đấy à?”

“Tôi thấy chắc là vậy rồi”, Sở Lão Lục gật đầu nói.

“Mục Hàn, tôi cảnh cáo cậu không được làm xấu danh tiếng nhà họ Sở”, Sở Hùng nghiêm nghị nói: “Nếu không cậu không thể gánh nổi hậu quả đâu!”

Mục Hàn thật sự cạn lời khi nghe ba người nhà họ Sở ở đây tự tưởng tượng.

“Tôi không đến tham gia hội nghị mà đến để quyết định nhà đấu thầu đầu tư”, Mục Hàn bình thản nói: “Bây giờ tôi tuyên bố nhà họ Sở các ông có thể rời đi được rồi”.

“Vì hội nghị đấu thầu lần này không có tên nhà họ Sở các ông”.

“Hơn nữa cũng không chào đón nhà họ Sở!”

“Ha ha ha!”

Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Hùng, Sở Chí Minh và Sở Lão Lục ôm bụng cười nghiêng ngả.

“Mục Hàn, có thể sửa cái tật khoác lác của cậu được không?”, Sở Chí Minh khinh thường nói: “Lần trước cậu nói với bọn tôi cậu là đại thống soái”.

“Lần này có phải cậu định nói với bọn tôi cậu là người tổ chức hội nghị đấu thầu đầu tư này không?”

“Phải”, Mục Hàn gật đầu: “Tôi là người tổ chức”.

“Ha ha ha! Cười chết tôi mất thôi!”, Sở Hùng không thể ngừng cười: “Bệnh ảo tưởng của cậu ngày càng nghiêm trọng rồi. Nhà họ Sở ở Đông Hải không nhận đứa cháu ngoại này xem ra là đúng”.

“Để sau này khỏi phải truyền ra ngoài làm mất mặt nhà họ Sở!”

“Thèm vào để ý đến các ông!”, Mục Hàn không lãng phí thời gian với ba người này nữa, anh bước thẳng vào trong.

Lúc sắp bước vào, anh còn quay đầu lại nói: “Tôi khuyên các ông nên đi đi, nơi này đã không còn việc của nhà họ Sở rồi”.

“Muốn đuổi bọn tôi đi sao?”, Sở Hùng bĩu môi: “Nằm mơ đi”.

“Đi, chúng ta vào thôi!”

Lúc này Lâm Nhã Hiên cũng đến.

Thấy Lâm Nhã Hiên bước xuống xe, Sở Chí Minh lập tức nói: “Chú hai, chú nhìn xem, vợ của thằng nhóc đó!”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.