“Các cháu có tin cậu ta cũng vô dụng”, bà cụ Lâm tỏ thái độ: “Sự thật đã bày ra trước mặt rồi”.
“Nhã Hiên, cháu đã ly hôn với cậu ta thì đừng qua lại liên quan gì đến nhau nữa!”
“Dù sao tôi không lấy”, thấy người nhà họ Lâm đều không tin mình, Mục Hàn quyết định lúc về bảo Mộ Dung Phong điều tra hướng đi của hai nửa chi phiếu đó.
Mấy chuyện này không hề khó khăn gì với Mộ Dung Phong.
Mục Hàn tức giận rời khỏi nhà họ Lâm.
“Cháu nhìn cậu ta đi, thái độ gì đấy!”, bà cụ Lâm cũng bị hành động của Mục Hàn chọc giận: “Rõ ràng cậu ta mới là người làm sai, mà người tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng cũng là cậu ta!”
“Làm như người làm sai là chúng ta không bằng”.
Lần đầu tiên Lâm Nhã Hiên thấy Mục Hàn tức giận như vậy.
Cô hoàn toàn tin tưởng Mục Hàn.
Nhưng lúc này vì không có được bằng chứng xác thực nên Lâm Nhã Hiên cũng không thể giúp gì được cho Mục Hàn.
Ngược lại Lâm Thù Nhi đã lặng lẽ hành động với Tư Đồ Doãn Nhi.
Đi tìm bằng chứng chứng minh Mục Hàn không lấy tấm chi phiếu mười triệu đó.
Hai cô gái rất thông minh, sau khi quan sát một lượt thì nhìn thấy một chiếc camera.
Thế nên Tư Đồ Doãn Nhi dùng mối quan hệ của gia tộc để tìm ra vị trí của camera này.
Sau nhiều giờ điều tra tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được thứ mà mình muốn.
Hóa ra lúc ra khỏi cửa, Mục Hàn thật sự đã xé tấm chi phiếu mười triệu đó, tiện tay ném đi.
Nhưng sau khi Mục Hàn rời đi.
Một tên ăn mày đã lập tức chạy đến nhặt tấm chi phiếu đó.
“Bị một tên ăn mày nhặt rồi”, Lâm Thù Nhi nhíu mày: “Biển người mênh mông, chúng ta biết đi đâu tìm tên ăn mày này đây?”
“Chuyện nhỏ”, Tư Đồ Doãn Nhi cười nói: “Nếu tên ăn mày này lượm tấm chi phiếu này thì chắc chắn sẽ liều mạng giấu nó, sau đó đến ngân hàng để đổi”.
“Nên chúng ta chỉ cần điều tra rốt cuộc tấm chi phiếu mười triệu của nhà họ Lâm ở Sở Dương này đã bị người nào đổi ở ngân hàng nào và vào lúc nào, như vậy chẳng phải biết rõ mồn một rồi sao?”
“Ôi trời, sao mình không nghĩ ra nhỉ?”, Lâm Thù Nhi bừng tỉnh: “Doãn Nhi, cậu đúng là lanh trí!”
Dựa theo cách của Tư Đồ Doãn Nhi, hai người nhanh chóng theo dõi tên ăn mày đó.
Trước những bằng chứng rõ ràng như vậy, tên ăn mày cũng không thể nào chối cãi.
Thế nên tên ăn mày này bị Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi bắt dẫn về nhà họ Lâm.
“Bà nội ơi, chuyện tấm chi phiếu mười triệu đã rõ ràng rồi”, Lâm Thù Nhi kiêu ngạo nói: “Anh rể thật sự không lấy chi phiếu mười triệu, người đổi tấm chi phiếu là hắn!”
Lâm Thù Nhi đá một phát vào tên ăn mày: “Còn không mau khai thật!”
Tên ăn mày lập tức nói rõ tường tận mọi chuyện đã xảy ra.
Có điều, vì sau khi đổi tấm chi phiếu, tên ăn mày đã phung phí tiêu hết mười triệu.
Nên nhà họ Lâm lại không thể làm gì với tên ăn mày.
Điều này khiến người nhà họ Lâm rất buồn bực.
“Cuối cùng anh rể cũng được giải oan rồi!”, Lâm Thù Nhi lại cực kỳ vui mừng nói: “Mình phải báo tin tức tốt này cho chị và anh rể mới được!”
“Khoan đã!”, bà cụ Lâm ngăn Lâm Thù Nhi lại: “Dù Mục Hàn không lấy mười triệu đó thì đã sao?”
“Chị cháu và Mục Hàn đã nhận giấy ly hôn, đây là chuyện đã định rồi”.
“Lẽ nào cháu vẫn còn muốn để bọn nó tái hôn với nhau sao?”
Lâm Thù Nhi sửng sốt.
Sao cô ta lại không biết ý đồ xấu xa của nhà họ Lâm ở Sở Dương được chứ?
Có điều, bà cụ Lâm đã nói vậy, Lâm Thù Nhi cũng không tiện làm trái lời.
Đang lúc người nhà họ Lâm nói chuyện thì Lâm Nhã Hiên tan làm về nhà.
Mọi người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện chân tướng đã rõ.
“Nhã Hiên, hôm nay sao cháu tan làm sớm vậy?”, bà cụ Lâm tỏ vẻ quan tâm hỏi.
Nếu là trước đây, bà cụ Lâm sẽ không cố ý quan tâm đến Lâm Nhã Hiên.
Nhưng bây giờ khác rồi, Lâm Nhã Hiên đã là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành với giá trị tài sản hàng tỷ tệ, sau lưng lại có tập đoàn Phi Long đầu tư. Bây giờ vẫn đang đầu quân vào thị trường ở tỉnh, giá trị của một mình cô cũng đã có thể chống đỡ được cả nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Sau khi đầu quân vào tỉnh, tài sản của Lâm Nhã Hiên sẽ càng tăng lên.
Theo bà cụ Lâm, Lâm Nhã Hiên chính là niềm hy vọng vực dậy của nhà họ lâm ở Sở Dương.
“Haizz!”, Lâm Nhã Hiên thở dài, bất lực nói: “Hiện giờ quá trình phát triển của công ty gặp phải vài trở ngại”.
“Trở ngại gì?”, bà cụ Lâm vội hỏi: “Nói mọi người nghe xem nào, không chừng mọi người có thể đưa ra ý kiến gì đó cho cháu”.
“Phải đó!”, Lâm Long cũng hùa theo: “Người đông sức lớn, một mình cô không thể giải quyết được, nhưng chúng tôi nhiều người như vậy cuối cùng cũng có cách giải quyết thôi”.
“Cũng phải”, thấy mọi người đều quan tâm mình, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Là thế này, vì hiện giờ công ty có kế hoạch muốn đầu quân vào thị trường của tỉnh. Nhưng địa bàn và nghiệp vụ liên quan đều thuộc về tập đoàn Chu Thức và Tưởng Đỉnh Thiên trước đó”.
“Sau khi Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức rút lui khỏi tỉnh, những địa bàn và nghiệp vụ này bị các ông trùm trong tỉnh phân chia với nhau. Cháu lại không quen với các ông trùm ở tỉnh nên không có chỗ để đột phá”.
“Thì ra là vậy!”, bà cụ Lâm hiểu được tình hình: “Nhã Hiên, cháu nói cho bà biết bây giờ cháu cần gì nhất?”
Lâm Nhã Hiên nghĩ một hồi rồi đáp: “Bây giờ cháu cần nhà máy sản xuất thiết bị điện tử ở tỉnh và một nơi chế tạo thiết bị điện tử cao cấp. Nghe nói hai thứ này đều thuộc về hai người có biệt danh là Thái Sư và Thượng Thư”.
“Cháu từng nghe nói về hai người Thái Sư và Thượng Thư này”, lúc này Lâm Long xen vào: “Nghe nói họ từng là đàn em của Tưởng Đỉnh Thiên. Sau khi Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức rút lui khỏi tỉnh, họ lên nắm quyền kiểm soát thế giới ngầm”.
“Vì bây giờ họ đang muốn chuyển hướng, muốn tẩy trắng trở lại con đường chính đạo nên trong tay họ có rất nhiều tài nguyên kinh tế”.
“Thái Sư và Thượng Thư?”, bà cụ Lâm nhíu mày: “Chuyện này khó giải quyết đây!”
“Phi Yến, chẳng phải anh em Trương Tùng, Trương Khẩn quan hệ rộng sao? Chi bằng bảo họ thử giúp xem sao”, đến bây giờ bà cụ Lâm vẫn nghĩ lần trước nhà họ Lữ bị bao vây bởi đội kỵ binh tám trăm người là do Trương Tùng và Trương Khẩn giải quyết.
“Cháu nói với anh em Trương Tùng, Trương Khẩn, nếu lần này họ có thể giúp Nhã Hiên thuận lợi lấy được nhà máy điện tử và thiết bị máy móc thì bà sẽ chọn ngày lành để nhà họ Trương cưới cháu!”
“Còn về giá cả mua nhà máy điện tử và thiết bị máy móc thì bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!”
Vì để Lâm Nhã Hiên thuận lợi đầu quân vào tỉnh, bà cụ Lâm quyết định dốc toàn lực.
Không nỡ bỏ con sao bắt được sói.
Sau này Lâm Nhã Hiên có thể giúp nhà họ Lâm ở Sở Dương trở thành gia tộc hạng nhất ở tỉnh.
Được bà cụ Lâm đảm bảo, anh em Trương Tùng và Trương Khẩn khoái chí đi đến tỉnh.
Dù hai anh em họ đều là kẻ lừa đảo, mạo danh lai lịch nhà họ Trương giàu có nhưng lần này họ đại diện cho nhà họ Lâm ở Sở Dương nên tràn đầy tự tin.
Đầu tiên, hai người đến câu lạc bộ Boxing để gặp Thái Sư.
“Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn, nhà họ Lâm ở Sở Dương đến thăm Thái Sư ở tỉnh!”
- -----------------