“Cháu… cháu không!”
Lâm Nhã Hiên xoay người qua vội vàng phủ nhận.
“Hừ! Tao nghĩ mày cũng không dám, nói cho mày biết, chỉ cần tao còn sống ngày nào thì cái nhà này vẫn phải do tao làm chủ!”
“Mày tự thu xếp ổn thỏa đi!”
Bà cụ Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt vô cùng u ám.
Dứt lời, bà ta liền lên xe ngênh ngang rời đi, không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.
“Bà nội, trước kia có anh chàng đại gia siêu giàu, sau lại có Phùng Hướng Dương! Bà nói xem sao vận may của Lâm Nhã Hiên lại tốt như thế? Cháu cứ cảm thấy mọi nhân vật lớn đều đứng bên cạnh nó!”
“Bây giờ phe cánh của nó ngày càng lớn, sau này sẽ càng khó đối phó!”
Lâm Long nghiến răng nghiến lợi nói với khuôn mặt không cam tâm.
“Cũng chỉ là một con ranh! Làm mất mặt nhà họ Lâm chúng ta!”
“Có điều, biểu hiện của tên vô dụng Mục Hàn hôm nay quả thật là ngoài dự liệu của chúng ta, cậu ta hơi kỳ lạ, giữ cậu ta bên cạnh Lâm Nhã Hiên cuối cùng cũng là một tai họa! Đi, về biệt thự, đi tìm Tần Lệ!”
Ánh mắt bà cụ Lâm liếc ngang, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
Không lâu sau, ở biệt thự Quân Lâm Thiên Thượng.
“Ôi, mẹ! Sao mẹ lại đến đây?”
Tần Lệ vừa nhìn thấy bà cụ Lâm thì trong lòng hơi thấp thỏm, thấy bà ta không lên tiếng nên lấy hết can đảm nói: “Mẹ tìm Nhã Hiên à? Buổi sáng sau khi nó đi làm thì cũng chưa về nữa! Đứa con gái này của con đúng là tận tụy trong công việc mà”.
Cả quá trình bà cụ Lâm hoàn toàn im lặng, đi thẳng đến phòng khách, tham lam đánh giá xung quanh.
“Tiểu Lệ à, con gả đến nhà họ Lâm cũng hơn ba mươi năm rồi nhỉ?”
Bà cụ Lâm chậm rãi ngồi xuống sô pha, chăm chú nhìn Tần Lệ hỏi.
“Mẹ, ba mươi ba năm rồi!”
Tần Lệ trả lời.
“Ồ, thời gian dài như vậy rồi!”, giọng bà cụ Lâm kéo dài, hai mắt vững vàng, không biết đang nghĩ gì, ngay sau đó lại nói: “Vậy mẹ cũng không vòng vo nữa! Gia sản và biệt thự này của con kiếm được cũng không dễ dàng, giữ lại cái tên kiêu ngạo như Mục Hàn bên cạnh lẽ nào còn không sợ sao?”
Giọng điệu của bà cụ Lâm mang theo sự cảnh cáo.
“Mẹ, ý của mẹ là gì?”
Tần Lệ nhíu mày, kính cẩn đứng bên cạnh bà cụ Lâm, hỏi.
“Trình độ năng lực của Nhã Hiên vô cùng xuất chúng, hơn nữa sau lưng nó còn có anh chàng đại gia siêu giàu, tiền đồ không có giới hạn!”
“Nhưng suy cho cùng Mục Hàn cũng là một đứa con ở rể, con dám đảm bảo nó nhẫn nhục ở lại nhà các con, mà không có chút ý đồ gì khác sao? Mẹ thấy gần đây nó nói gì Nhã Hiên nghe nấy, chuyện này rất nguy hiểm!”
Bà cụ Lâm khẽ nheo mắt cảnh cáo.
“Đúng đó! Thím, thím nghĩ xem, sau này một khi Nhã Hiên tiếp nhận vị trí của bà nội, trở thành gia chủ của nhà họ Lâm, nhưng lại có một thằng chồng ở rể không ra gì, đây chẳng phải là mất mặt nhà họ Lâm sao?”
“Sau này, nhà họ Lâm còn có địa vị gì ở Sở Dương nữa? Nếu Mục Hàn tiếp tục ở lại nhà chú thím thì e rằng bà nội… buộc phải suy nghĩ lại chuyện người thừa kế rồi!”
Lâm Long cũng bày ra dáng vẻ khó xử, cố ý nói một cách cám dỗ.
“Chuyện… chuyện này không thể được, Nhã Hiên làm người thừa kế là được tuyên bố ngay trong cuộc họp báo, không thể đổi ý!”
Tần Lệ vừa nghe tới việc có thể sẽ ảnh hưởng đến vị trí thừa kế của Lâm Nhã Hiên, lập tức sốt ruột, vội vàng xua tay nói.
Bà ta sớm đã thông báo tin vui này khắp nhà mẹ đẻ và tất cả bạn bè, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thể diện của bà ta sẽ mất sạch!
“Nghĩ cách đuổi Mục Hàn đi!”
“Vì con, cũng vì nhà họ Lâm!”
Cuối cùng bà cụ Lâm cũng nói ra mục đích của mình, chăm chú nhìn Tần Lệ, muốn xem phản ứng của bà ta.
“Thím à, nếu thím không làm vậy thì cuộc họp gia tộc tháng sau, e rằng các trưởng lão cũng sẽ có ý kiến…”
Lâm Long bổ sung thêm.
“Được! Con… con đuổi!”
“Con sẽ nghĩ cách để tên vô dụng Mục Hàn kia hoàn toàn cút khỏi nhà chúng ta!”
Tần Lệ nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng sớm đã mắng chửi Mục Hàn không dưới trăm lần!
“Ừ. Vậy mẹ đi đây! Mẹ tin con sẽ xử lý ổn thỏa”.
Vừa dứt lời bà cụ Lâm liền liếc nhìn Lâm Long rồi chậm rãi rời đi dưới sự nâng đỡ của hắn.
Mà lúc này.
Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn đang cùng ăn tối ở khách sạn Hùng Thịnh.
“Cảm ơn anh, Mục Hàn!”
Lâm Nhã Hiên uống chút rượu vang, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, vô cùng quyến rũ.
“Vợ à, đang yên lành cảm ơn anh làm gì?”
Mục Hàn giả vờ hỏi với vẻ khó hiểu, cưng chiều nhìn cô.
“Còn giả vờ hồ đồ với tôi đúng không? Tôi cảm ơn anh vì hôm nay giải vây giúp tôi, mặc dù tôi không biết sao anh có thể bảo Phùng Hướng Dương đến được, có điều… vẫn may là có anh!”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Nhã Hiên dần trở nên đau khổ.
Nếu hôm nay không có Mục Hàn, e là cô sớm đã rơi vào cái bẫy mà bà nội và Lâm Long dày công bố trí.
Bị đuổi khỏi công ty thì không nói, thậm chí rất có thể sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm!
“Vợ anh xinh đẹp lại tốt bụng, đương nhiên sẽ có nhiều người nhào đến giúp đỡ rồi!”
Mục Hàn uống một ngụm rượu vang rồi cười nói, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
“Mục Hàn, anh… nhắm mắt lại”.
Lâm Nhã Hiên cúi đầu, gương mặt càng đỏ ửng hơn.
“Hử, sao thế?”
Nhất thời Mục Hàn không kịp phản ứng, hỏi hơi mơ hồ.
“Nhắm lại!”
Lâm Nhã Hiên ngượng ngùng trừng mắt, cắn răng ra lệnh.
“Được!”
“Vợ à, lẽ nào em muốn tặng quà gì cho anh sao? Không cần khách sáo như vậy, chúng ta là vợ chồng, không cần khách sáo như thế”.
Mục Hàn nghe lời nhắm mắt lại, lắc đầu nói liến thoắng.
Thoáng cái.
Giọng nói của anh dừng lại.
Một luồng hơi thở nhanh chóng đến gần, mùi hương xộc vào mũi, ướt át và mềm mại in trên gò má!
“Chụt!”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Mục Hàn chợt mở mắt, trợn mắt rất to, chậm rãi cúi đầu nhìn Lâm Nhã Hiên, giống như bị kích thích gì đó vậy.
Anh sờ mặt khó tin, nhớ lại sự dịu dàng trong nháy mắt vừa nãy, toàn thân giống như bị giật điện!
“Đừng… đừng nghĩ nhiều! Chỉ là tôi… tôi thưởng cho anh thôi!”
Trên gương mặt Lâm Nhã Hiên nóng hầm hập, đỏ đến mức sắp rỉ máu!
Lúc cô bất lực nhất, chỉ có Mục Hàn đứng trước mặt cô, che mưa chắn gió!
Tặng cho anh nụ hôn đầu, bản thân cô hoàn toàn không hối hận!
Ừng ực!
Mục Hàn nuốt nước bọt thật mạnh.
“Vừa nãy bất ngờ quá, không kịp cảm nhận, tận hưởng đàng hoàng, có thể… lại lần nữa không?”
Mục Hàn hỏi với vẻ mặt mong chờ, bộ dạng y hệt một con sói đói!
“Lưu manh!”
Lâm Nhã Hiên thẹn thùng mắng một tiếng, cằm cũng sắp ghim vào ngực.
“Mục Hàn, tôi… còn một chuyện vẫn luôn muốn nói với anh”.
“Thật ra, tôi và anh chàng đại gia siêu giàu kia, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp, giữa tôi… và anh ta không quan hệ gì đâu! Tin tôi, đợi có cơ hội gặp anh ta, tôi nhất định sẽ trả toàn bộ dây chuyền và biệt thự cho anh ta!”
Lâm Nhã Hiên lấy hết dũng khí nói, cô sợ còn không giải thích nữa thì Mục Hàn sẽ tự suy nghĩ bậy bạ.
“Ồ… vợ à, nếu em đã thẳng thắng như vậy thì vừa hay anh cũng muốn nói thật một chuyện mà anh vẫn luôn giấu em”.
“Thật ra…”
Mục Hàn dừng lại một lát, gương mặt đầy nghiêm túc nhìn Lâm Nhã Hiên.
- -----------------