Chẳng mấy chốc nhà họ Lâm đã hành động.
Lập tức sắp xếp cho Lâm Nhã Hiên một nữ vệ sĩ tên là Lăng Sở Sở, là lính đặc chủng giải ngũ.
Trong lúc phỏng vấn, sau khi nhìn thấy công phu quyền thuật lợi hại của Lăng Sở Sở, người nhà họ Lâm đều rất hài lòng.
Bọn họ vô cùng tự tin, có vệ sĩ nữ này ở đây, Mục Hàn đừng hòng tiếp cận Lâm Nhã Hiên.
Mà Lâm Nhã Hiên cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện nhà họ Lâm thay mình sắp xếp vệ sĩ thân cận.
Cô để mặc cho nhà họ Lâm dày vò.
Suy cho cùng, vào thời điểm này tập đoàn Thiên Thành thật sự vô cùng bận rộn.
Sau khi Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức rút khỏi tỉnh, dưới sự nâng đỡ của tập đoàn Phi Long, nghiệp vụ của tập đoàn Thiên Thành chớp mắt đã mở rộng gấp trăm lần, nhất là còn phải tiến quân vào thị trường tỉnh, Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy mình như biết thuật phân thân.
Hôm nay, Mục Hàn vẫn đến tập đoàn Thiên Thành như mọi ngày.
Lúc Mục Hàn đi vào, những bảo vệ kia đều chủ động chào hỏi Mục Hàn.
Cho dù họ được điều đến tập đoàn Thiên Thành làm việc, nhưng Mục Hàn vẫn là cấp trên của họ.
Mục Hàn gật đầu với từng người một.
Đến tòa văn phòng, Mục Hàn nhìn phía xa, cửa phòng tổng giám đốc có một cô gái tóc ngắn đang đứng đó, tuy để mặt mộc, nhưng giá trị nhan sắc không hề thấp.
Cả người mặc bộ vest tiêu chuẩn, không giống như khách hàng đến bàn chuyện làm ăn.
Nhất là động tác dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đậm chất người luyện võ.
Điều này càng khơi gợi lòng hiếu kỳ của Mục Hàn.
Nhìn thấy Mục Hàn đi đến, Lăng Sở Sở lập tức đưa tay ngăn lại: “Anh tìm ai?”
“Tôi tìm vợ tôi”, Mục Hàn hơi khó hiểu.
“Vợ anh là ai?”, Lăng Sở Sở vặn hỏi kỹ càng.
Là vệ sĩ thân cận, Lăng Sở Sở luôn nhớ kỹ trách nhiệm trên người mình.
“Xì!”, Mục Hàn không khỏi buồn cười, tức giận nói: “Tôi nói con người của cô này, vợ tôi là ai thì có liên quan gì đến cô không?”
“Trái lại tôi phải hỏi cô đấy, cô là ai?”
“Tại sao lại đứng canh cửa văn phòng của vợ tôi?”
“Tôi là Lăng Sở Sở, là vệ sĩ thân cận mà Tổng giám đốc Lâm Nhã Hiên của tập đoàn Thiên Thành mời đến!”, Lăng Sở Sở tự giới thiệu, sau đó lại muốn nói gì đó, nhìn sang Mục Hàn với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Vừa nãy anh nói, đây là văn phòng của vợ anh sao?”
“Lẽ nào anh chính là Mục Hàn chồng của Tổng giám đốc Lâm?”
“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu: “Nếu là giả thì bao đổi!”
Nghe thấy người đến là Mục Hàn, Lăng Sở Sở lập tức bày ra dáng vẻ như gặp kẻ địch mạnh.
Thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Lúc nhà họ Lâm ở Sở Dương thuê Lăng Sở Sở đến làm vệ sĩ đã trình bày rất rõ ràng về nhiệm vụ thiết yếu của cô ta, ngoài bảo đảm an toàn cho Lâm Nhã Hiên, còn phải nghiêm cấm Mục Hàn tiếp cận Lâm Nhã Hiên.
Mục Hàn đang định bước vào, lại bị Lăng Sở Sở đưa tay ngăn cản: “Xin lỗi, anh không thể vào!”
“Tại sao?”, khuôn mặt Mục Hàn lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Vì đây là chức trách của tôi!”, Lăng Sở Sở trả lời.
“Chức trách của cô?”, Mục Hàn nhíu mày: “Tổng giám đốc Lâm dặn dò cô như vậy à?”
Lăng Sở Sở không nói gì.
Bởi vì quả thật Lâm Nhã Hiên không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào với cô ta.
Nhìn thấy bộ dạng của Lăng Sở Sở, thoáng chốc Mục Hàn đã hiểu.
Cái gọi là vệ sĩ thân cận này, e là do nhà họ Lâm ở Sở Dương bày trò thì đúng hơn.
Mục đích chính là ngăn cản anh gặp mặt Lâm Nhã Hiên.
Có điều, Mục Hàn muốn gặp Lâm Nhã Hiên thì một vệ sĩ nhỏ bé có thể ngăn cản được sao?
“Nếu Tổng giám đốc Lâm đã không dặn dò thì tránh ra cho tôi!”, giọng điệu Mục Hàn trở nên lạnh lùng: “Từ lúc nào mà Mục Hàn tôi muốn gặp vợ mình còn phải nhìn sắc mặt người khác vậy?”
Nhìn thấy thái độ cứng rắn này của Mục Hàn, trong lòng Lăng Sở Sở nhất thời cũng khó chịu.
Khó trách nhà họ Lâm ở Sở Dương đều không thích anh.
Thái độ này của anh chỉ khiến người ta chán ghét.
“Không được!”, Lăng Sở Sở cũng tỏ ra đang làm việc tận lực, bày ra tư thế chiến đấu thực tế: “Anh muốn vào gặp Tổng giám đốc Lâm, phải hỏi xem nắm đấm của tôi có đồng ý hay không đã?”
“Ồ, mạnh miệng thật đấy!”, nhìn thấy tư thế chiến đấu thực tế của Lăng Sở Sở, giống như người từng trải qua rèn luyện chiến trường, Mục Hàn không khỏi tò mò: “Nói nghe thử xem, cô có lai lịch thế nào?”
“Nói ra lai lịch của tôi, sợ là dọa chết anh đấy!”, Lăng Sở Sở nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Trước khi tôi giải ngũ, thuộc chiến đội Thiên Lang của đại đội đặc chủng quân đoàn 88 đóng quân ở biên giới Nam Cương!”
“Từng đạt hai lần danh hiệu hạng ba, một lần đạt danh hiệu hạng hai, còn đạt được á quân giải thi đấu lính đặc chủng nữ Hoa Hạ!”
Để tạo nên hiệu quả chấn động Mục Hàn, Lăng Sở Sở lập tức tự phơi bày lịch sử huy hoàng nhất của mình ra.
“Ha ha! Lai lịch không đơn giản nhỉ!”, nghe xong màn tự giới thiệu của Lăng Sở Sở, Mục Hàn khẽ cười gật đầu: “Quả nhiên dưới tay tướng mạnh không có binh hèn! Lính mà thằng nhóc Vương Chung Quy này dẫn dắt, cho dù là con gái cũng tràn trề sát khí!”
Khuôn mặt Lăng Sở Sở đầy vẻ ngạc nhiên.
Vậy mà anh ta lại biết tên tư lệnh của mình?
Phải biết rằng, tỉnh này thuộc nội địa Hoa Hạ, cách xa khu vực biên giới.
Cho dù tư lệnh Vương Chung Quy của quân đoàn 88 đóng quân ở biên giới Nam Cương tiếng tăm lừng lẫy, khiến quân đội các nước biên giới nghe tin đã sợ mất mật, nhưng với người dân thường trong tỉnh mà nói, căn bản không hề biết nhân vật tầm cỡ như Vương Chung Quy này.
Có lẽ chàng trai này là một người đam mê quân sự nhỉ?
Người đam mê quân sự, tìm hiểu các tướng quân chiến tích huy hoàng, cũng không phải là chuyện khó gì.
Có điều, đợi đã.
Vừa nãy tên này gọi tư lệnh Vương Chung Quy của mình là gì?
Thằng nhóc đó?
Mạnh miệng thế này cứ như thể anh ta là cấp trên của Vương Chung Quy không bằng.
Điều Lăng Sở Sở không biết là Mục Hàn đúng thật sự cấp trên của Vương Chung Quy.
Sáu năm trước, hơn bốn mươi nước liên quân tấn công Hoa Hạ, Mục Hàn không chỉ trong cái khó ló cái khôn, một tay huấn luyện ra tứ đại chiến thần Chúc Long, Hoàng Điểu,Quỳ Ngưu và Thao Thiết, mà anh càng giỏi về khai thác nhân tài, đề bạt Vương Chung Quy khi đó vẫn còn là lữ đoàn trưởng lên làm tổng chỉ huy quân đội, kết quả trong những trận đánh sau, lấy ít đánh nhiều, đánh đâu thắng đó, toàn quân vô địch.
Nhờ có trận đánh đó, Vương Chung Quy nổi danh khắp nơi, sau khi trận chiến kết thúc, lại được bổ nhiệm giữ chức tư lệnh của quân đoàn 88 đóng quân ở biên giới Nam Cương, phụ trách an nguy biên giới.
Tính ra thì, Mục Hàn còn là người tiến cử của Vương Chung Quy.
Cho nên, Mục Hàn gọi Vương Chung Quy bằng giọng điệu này, cũng không thành vấn đề.
“Khốn kiếp! Vậy mà dám sỉ nhục thần tượng trong mắt tôi!”, có điều với Lăng Sở Sở, câu nói này của Mục Hàn lại mang ý nghĩa khác: “Anh có gì ghê gớm mà dám xem thường Tư lệnh Vương như thế?”
“Tôi xem thường thằng nhóc Vương Chung Quy kia sao?”, Mục Hàn giơ tay gãi đầu có vẻ nghi hoặc.
Có điều, Mục Hàn lập tức hiểu ý.
Lăng Sở Sở đang hiểu lầm mình.
Nhưng Mục Hàn cũng không định giải thích, bởi vì không cần thiết.
“Cho dù Vương Chung Quy đứng ở đây, tôi gọi cậu ta một tiếng thằng nhóc, cậu ta cũng vui vẻ nửa ngày”, Mục Hàn nói một cách lơ đễnh.
Điều Mục Hàn nói là sự thật.
“Anh muốn chết!”, Lăng Sở Sở làm sao có thể chịu được Mục Hàn khinh miệt tư lệnh mà cô ta sùng bái nhất như thế chứ, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao nhà họ Lâm ở Sở Dương lại đặc biệt dặn dò mình ngăn cản anh gặp mặt Lâm Nhã Hiên.
Bởi vì tên này thật sự đáng ghét!
“Phật sơn vô ảnh cước!”
Lăng Sở Sở giơ chân tung một cú đá.
- -----------------