Điện Chủ Ở Rể

Chương 237: Chương 237: Ở Cục giám định chất lượng chúng tôi là người quyết định




Nghe Thống đốc nói như vậy, lại nhìn chứng nhận nghiệm thu đạt tiêu chuẩn của chuyên gia công trình kiến trúc quân đội trong tay mình, Cục trưởng Hoàng bỗng giật nảy mình.

Ngay cả chuyên gia công trình kiến trúc phía quân đội cũng bảo đạt tiêu chuẩn mà tổ chuyên gia lại cho ra kết quả không thể thông qua nghiệm thu?

Tuy rằng không biết dự án khách sạn năm sao Sở Bắc này có liên quan gì tới Mục Hàn hay không, nhưng Mục Hàn xem trọng dự án này như vậy thì có thể thấy quan hệ của phó tổng giám đốc công ty Tần Thị Lâm Nhã Hiên - người phụ trách dự án này và Mục Hàn chắc chắn không đơn giản.

“Lâm Nhã Hiên là vợ tôi”, dường như nhận ra sự thắc mắc của Cục trưởng Hoàng, Mục Hàn nói thẳng.

“Hả?”, Cục trưởng Hoàng hoảng hốt: “Hoá ra là vợ của cậu!”

Đồng thời ông ta thầm chửi rủa tổ tông Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương khốn nạn, hai người đụng ai không đụng lại cứ phải đụng tới dự án của vợ đại thống soái?

Chê sống chưa đủ lâu sao?

“Nếu nói dự án khách sạn năm sao Sở Bắc này có vấn đề về chất lượng thật thì cho dù tổ chuyên gia các người muốn chúng tôi đập ra xây lại, tôi cũng không có ý kiến gì“.

“Để chứng thực dự án khách sạn năm sao Sở Bắc có chất lượng thế nào, tôi đã đặc biệt đi đến chiến khu Sở Bắc một chuyến, mời vài vị chuyên gia công trình kiến trúc đứng đầu Hoa Hạ đến tiến hành đánh giá, cho ra kết quả thống nhất là công trình đạt tiêu chuẩn”.

Mục Hàn nhìn Cục trưởng Hoàng: “Tin rằng chứng nhận của chuyên gia công trình kiến trúc có trình độ đứng đầu trong nước hẳn là không có vấn đề gì đúng không?”

“Tuyệt đối không có, chắc chắn không có!”, Cục trưởng Hoàng vội vàng xua tay: “Quân đội nước Hoa Hạ đã ra mặt thì chắc chắn phải là tốt nhất!”

Dám nghi ngờ chuyên gia lĩnh vực của quân đội Hoa Hạ ư?

Không phải tự tìm đường chết sao!

Thân là đơn vị quốc phòng của Hoa Hạ, cho dù là bộ đội tuyến đầu hay là lĩnh vực sản xuất kĩ thuật, bất kì kết quả kiểm nghiệm nào của phía quân đội đưa ra đều là hoàn toàn chính xác, có được sự tín nhiệm sâu sắc của nhân dân Hoa Hạ.

Là đoàn thể đặc biệt mà đến cả anh hùng bàn phím trên mạng cũng tìm không ra lý do để mắng.

“Nhưng hai vị Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương của tổ chuyên gia còn chẳng thèm đến công trình quan sát, thế mà dám khẳng định rằng dự án khách sạn năm sao Sở Bắc không thể thông qua nghiệm thu, tôi có lý do hoài nghi hai người họ cố ý làm thế!”

Mục Hàn chậm rãi nói.

“Hai tên khốn nạn này!”, Cục trưởng Hoàng tức run người.

Lúc này, Lâm Nhã Hiên gọi cho Mục Hàn: “Chồng à, anh đưa em đến Cục giám định chất lượng đi!”

“Em vẫn muốn thử vận may xem lần này có thông qua được không“.

“Nói không chừng lần trước do em chưa chuẩn bị đủ tài liệu!”

“Được!”, Mục Hàn đồng ý ngay lập tức: “Em đợi ở công ty đi, anh đưa em đi“.

Sau đó anh dặn dò Cục trưởng Hoàng: “Cục trưởng Hoàng, cùng đi xem thử hai vị trưởng phòng của tổ chuyên gia các người giở trò điên khùng gì!”

“Vâng!”, Cục trưởng Hoàng đâu dám từ chối.

Mục Hàn trở về công ty Tần Thị, đón Lâm Nhã Hiên đến Cục giám định chất lượng.

Cục trưởng Hoàng ngồi trên một chiếc Grab đi theo sau Mục Hàn.

Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz S-Class chạy đến, Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều bước xuống xe.

Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương cũng bước ra từ Cục giám định chất lượng.

Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều nhiệt tình bước tới chào hỏi Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương, muốn mời hai người lên chiếc Benz của mình.

Mắt thấy hai người kia sắp đi, Lâm Nhã Hiên lập tức ôm theo tài liệu để nộp xét duyệt chạy tới.

Cục trưởng Hoàng đang định xuống xe, nhưng Mục Hàn ra hiệu bằng ánh mắt ngăn ông ta lại.

“Trưởng phòng Nghiêm, Trưởng phòng Trương!”, Lâm Nhã Hiên gọi hai người kia lại, vẻ mặt nôn nóng nói: “Tôi đã chỉnh sửa lại tài liệu suốt cả đêm qua, tin rằng lần này nhất định có thể thông qua nghiệm thu!”

“Đúng là nực cười!”, Trưởng phòng Nghiêm cười khẩy: “Một công trình lớn thế này mà chỉ cần cô chỉnh sửa tài liệu lại một chút thì có thể thông qua nghiệm thu ư?”

“Thôi cô bỏ đi!”, Trưởng phòng Trương nói thẳng: “Cho dù cô có sửa tài liệu lại trăm lần đi nữa, cho dù cô có đập đi xây lại khách sạn năm sao Sở Bắc đi nữa thì chúng tôi cũng không thông qua nghiệm thu cho cô đâu!”

“Giọng điệu kiêu căng quá nhỉ!”, lúc này, Mục Hàn bước tới, mỉm cười nói: “Nghe ông nói như thể ông là cục trưởng Cục giám định chất lượng không bằng!”

“Ôi, đây không phải chàng thanh niên kiệt xuất Mục Hàn năm xưa sao!”

Mục Hạo Thần ngồi trong xe nhìn Mục Hàn, nở nụ cười giả tạo.

Nếu đã đối đầu trực tiếp thì Mục Hạo Thần cũng không cần phải giả vờ nữa.

“Dự án khách sạn năm sao Sở Bắc không thể thông qua nghiệm thu là do anh nhúng tay vào sao?”, Mục Hàn chậm rãi hỏi.

Thật ra Mục Hàn đã tra ra ai là kẻ chủ mưu đằng sau từ lâu.

Chính là Mục Hạo Thần.

Nhưng Mục Hàn vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.

Cho đến bây giờ anh tận mắt nhìn thấy Mục Hạo Thần.

“Ồ! Mục Hàn, có thể ăn bậy nhưng nói bậy thì không được đâu nhé!”, khuôn mặt Mục Hạo Thần lộ rõ vẻ nham hiểm: “Nghiệm thu khách sạn năm sao Sở Bắc là việc của hai vị trưởng phòng đây, không liên quan gì tới tôi!”

“Dám làm không dám nhận, rùa rụt cổ!”, Mục Hàn cười khẩy.

“Chúng tôi muốn nghiệm thu cũng chỉ nghiệm thu dự án hợp lệ mà thôi, ví dụ như tập đoàn Phóng Mục”, thấy Mục Hàn lớn tiếng với Mục Hạo Thần, Trưởng phòng Nghiêm lập tức lên tiếng bảo vệ: “Còn các người thì cứ đợi đi!”

“Các người chỉ là mấy trưởng phòng cỏn con, các người cho rằng Cục giám định chất lượng là do các người quyết định à?”

Khoé miệng Mục Hàn hơi nhếch lên.

“Hừ! Tôi không sợ nói cho cậu biết, ở Cục giám định chất lượng, chúng tôi nắm quyền quyết định!”, Trưởng phòng Trương kiêu ngạo nói.

“Thế Cục trưởng Hoàng của các người thì sao?”, Mục Hàn nheo mắt hỏi: “Các người không xem Cục trưởng Hoàng ra gì sao?”

“Chúng tôi là người thân cận của phó cục trưởng, có được sự trọng dụng của phó cục trưởng! Một năm nữa Cục trưởng Hoàng sẽ nghỉ hưu, có thể quyết định chuyện gì được chứ?”, Trưởng phòng Nghiêm tỏ vẻ khinh thường, kiêu căng nói: “Đừng nói là Cục trưởng Hoàng không ở đây, cho dù Cục trưởng Hoàng có ở đây đi chăng nữa thì tôi vẫn dám nói vậy!”

“Vậy sao?”, Mục Hàn khẽ cười, gọi Cục trưởng Hoàng đang ngồi trong chiếc Grab đằng kia: “Cục trưởng Hoàng, ông nghe thấy chưa?”

“Ở Cục giám định chất lượng, chỉ có họ mới có quyền quyết định!”

“Cục trưởng như ông chẳng là cái thá gì trong mắt họ cả!”

“Hả? Cục trưởng Hoàng cũng ở đây ư?”, nghe Mục Hàn nói vậy, Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương đều giật mình hoảng hốt.

Đồng thời cũng trở nên lo lắng căng thẳng, nhìn quanh bốn phía.

Tìm xem Cục trưởng Hoàng có ở xung quanh hay không.

Sau khi không nhìn thấy Cục trưởng Hoàng, hai người mới định thần lại.

“Thằng ranh con, cậu dám gạt chúng tôi?”, Trưởng phòng Nghiêm phẫn nộ.

“Gì cơ?”, Mục Hàn cười nhạo nói: “Không phải các người vừa nói ở Cục giám định chất lượng các người có quyền quyết định à, cho dù Cục trưởng Hoàng có ở đây thì các người cũng không sợ mà!”

“Sao thế, mới vậy mà đã sợ rồi ư?”

“Ai nói chúng tôi sợ chứ?”, Trưởng phòng Trương hừ một tiếng: “Thằng ranh, cậu đừng hòng giở trò!”

“Đừng hòng dùng danh Cục trưởng Hoàng ra chèn ép chúng tôi!”

“Chúng tôi chẳng thèm coi Cục trưởng Hoàng sắp về hưu đó ra gì đâu!”

“Vậy sao?”, lúc này, Cục trưởng Hoàng ngồi trong xe không nhẫn nhịn được nữa, mở cửa xuống xe, đi thẳng về phía bọn họ.

Dáng vẻ uy nghiêm quét qua Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương.

“Cục... Cục trưởng Hoàng?”

Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương bỗng run lập cập.

Bọn họ không thể nào ngờ được Cục trưởng Hoàng cũng có mặt ở đây!

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.