“Tạ Cửu Uẩn, ông còn không mau ra đây!”
Mục Hàn hướng mắt vào trong khu nhà bốn dãy đối xứng, lạnh lùng quát một tiếng.
“Ai mà ồn ào ầm ĩ thế? Không thấy ông đang ngủ à?”
Đúng lúc này một người ăn mặc như đạo sĩ, đầu tóc hoa râm, để râu dê chậm rãi bước tới.
“Sư phụ! Ở đây có một tên vô dụng ăn nói ngông cuồng, nói sư phụ sẽ quỳ xuống cầu xin anh ta chữa bệnh ở chỗ của sư phụ, còn nói y thuật của sư phụ cũng chỉ tầm thường đến vậy!”
Vừa nhìn thấy Tạ Cửu Uẩn đi tới, Vi Dương vội vàng bước lên trước đỡ ông ấy và thêm mắm dặm muối nói.
“Ha ha, chỉ là chiêu khích tướng của người đời nghĩ ra để tới chỗ sư phụ khám bệnh thôi! Quanh năm suốt tháng không mười lần thì cũng phải tới tám lần, đuổi cậu ấy ra ngoài là được!”
Tạ Cửu Uẩn nhắm mắt gật gù đắc ý nói.
“Hừ! Nghe thấy không, anh chẳng qua chỉ là một tên ở rể nhà họ Lâm mà thôi, đồ phế vật rẻ mạt! Mau cút đi! Lại còn nói sư phụ tôi sẽ quỳ xuống cầu xin anh, về mà rửa mặt cho tỉnh ngủ!”
Vi Dương đắc ý nhìn Mục Hàn, giọng nói đầy châm chọc.
Bây giờ hắn đang hận Mục Hàn tới nghiến răng nghiến lợi, nhất là khi thấy anh rõ ràng là một tên ăn bám đàn bà thế mà lại luôn ra vẻ chỉ tay năm ngón.
Khiến hắn vô cùng khó chịu!
“Đợi đã!”
Đúng lúc này.
Khi nghe Vi Dương giới thiệu xong, Tạ Cửu Uẩn bỗng rùng mình!
Hai mắt mở to.
“Con… con nói cậu ấy là ai cơ?”
Tạ Cửu Uẩn run rẩy nói.
“Sư phụ, anh ta chính là Mục Hàn - tên ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương, một tên phế vật mà cũng dám làm ầm ĩ ở trước mặt sư phụ, chúng ta không thể nuốt trôi cơn giận này được!”
Vi Dương tưởng Tạ Cửu Uẩn tức giận liền cười khẩy nói.
“Phế vật? Hung hăng? Không thể nuốt trôi?”
“Cút! Mẹ kiếp! Một tên ngu ngốc!”
Tạ Cửu Uẩn nghe xong liền chửi lấy chửi để!
“Có nghe thấy không, sư phụ tôi bảo các người cút đi kìa, lũ ngốc!”
Vi Dương quay người lại, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Thằng ngốc! Tao nói mày đó!”
Tạ Cửu Uẩn tức phát điên lên, vừa chửi vừa đá vào mông của Vi Dương!
Bịch.
Vi Dương không chút phòng bị liền ngã sấp, miệng dính đầy bùn và cát!
“Điện… Cậu Mục! Tôi thất lễ! Đáng chết!”
Cả người Tạ Cửu Uẩn run lẩy bẩy như cái sàng, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Ông ấy là thần y, Diêm Vương phán người ta chết canh ba nhưng ông ấy vẫn dám để người đó sống tới canh năm!
Ngông cuồng kiêu ngạo cực kỳ, chẳng coi ai ra gì.
Trừ Mục Hàn.
Điện Chủ của Điện Long Vương, người nắm trong tay nửa tài sản và quyền lực của thế giới.
“Ha ha, nửa năm không gặp, hình như ông ngày càng ngông cuồng rồi nhỉ”.
Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tôi đáng chết! Đáng chết!”
Tạ Cửu Uẩn dập đầu tới tấp ở dưới đất, đến nỗi đầu chảy máu cũng không dám dừng lại.
“Sư phụ, sư phụ điên rồi! Anh ta chỉ là một tên ở rể, một tên phế vật vô dụng, sư phụ quỳ trước anh ta làm gì?”
Vi Dương không cam lòng lớn tiếng hỏi, hai mắt trợn tròn lên như nhìn thấy ma.
“Nghiệp chướng, im mồm!”
Hai mắt Tạ Cửu Uẩn bắn ra tia sát khí!
Ngay tức khắc.
Vi Dương nặng nề nuốt nước bọt, sững sờ nhìn Tạ Cửu Uẩn, không dám nói câu gì.
“Dù như nào ông cũng phải cứu sống người này, anh ta sống thì ông sống, anh ta mà chết ông cũng chết!”
Mục Hàn chỉ vào Lý Thiên Hào đang thoi thóp trên cáng cứu thương, lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng!”
Tạ Cửu Uẩn như được đại xá, cảm động đến rơi lệ.
“Không thể nào… không thể nào…”
Hai mắt Vi Dương thất thần, kinh ngạc lắc đầu.
Mục Hàn, một tên ở rể nhà họ Lâm ba năm, một tên vô dụng để mặc mọi người xỉ vả, sao có thể khiến sư phụ sợ hãi như thế?
“Hừ!”
Mục Hàn lạnh lùng liếc nhìn Vi Dương đang nằm bò dưới đất rồi sau đó quay người sải bước rời đi.
Còn Tạ Cửu Uẩn vẫn quỳ mãi tới khi Mục Hàn đi mất mới dám run rẩy đứng lên.
“Sư… sư phụ… rốt cuộc anh ta là ai? Chẳng phải anh ta là tên ở rể sao?”
Khi Vi Dương kịp định thần lại liền bước lên đỡ lấy Tạ Cửu Uẩn rồi khẽ hỏi.
“Haiz, con đó!”
“Có vài người con không thể chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài được, phải nhìn xem phía sau người đó là gì!”
Tạ Cửu Uẩn nói với vẻ đầy sợ hãi.
“Phía sau?”
Vi Dương cau mày rơi vào trầm tư suy nghĩ, ngay sau đó hắn vỗ mạnh vào đùi, kinh hãi nói: “Con hiểu rồi!”
Vừa rồi có một ông lão khí phách hơn người đứng đằng sau Mục Hàn, vừa nhìn đã biết là người không giàu thì sang!
Xem ra tên vô dụng Mục Hàn có chỗ dựa vững chắc nào đó nên mới cáo giả oai hùm ở trước mặt sư phụ hắn!
Nghĩ như vậy, mọi nghi ngờ trước đây của Vi Dương đều tan biến, thay vào đó hắn càng khinh thường hơn.
“Hừ! Mục Hàn, để tôi coi còn ai có thể giúp anh ở trong buổi họp lớp tối nay!”
Vi Dương đắc ý nghĩ bụng.
…
Sau khi Mục Hàn xử lý xong chuyện đã là năm giờ chiều.
Tinh!
Lâm Nhã Hiên gửi một tin nhắn tới.
“Họp lớp ở tầng mười tám trong khách sạn Kinh Đô, số phòng là 888”.
Khách sạn Kinh Đô?
Mục Hàn hơi sững sờ.
Đây là khách sạn năm sao duy nhất ở thành phố Sở Dương, ăn bừa một bữa ở đây ít nhất cũng phải mất mấy chục nghìn tệ!
Nếu tổ chức sang trọng chút thì một bữa cơm cũng có thể lên tới hàng triệu!
Điều quan trọng hơn là nếu anh nhớ không nhầm thì khách sạn này cũng là một trong những tài sản ở Sở Dương của anh!
“Ha ha! Xem ra tên Vi Dương lần này mất tiền thật rồi! Nếu đã như vậy thì mình phải chiều theo ý anh ta để anh ta trả tiền!”
Mục Hàn nhếch miệng cười khẩy.
Nửa tiếng sau, Mục Hàn đã tới phòng VIP của khách sạn.
“Mục Hàn, ngồi đây!”
Khi anh vừa bước vào, Lâm Nhã Hiên liền đứng dậy gọi.
Bỗng chốc.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Mục Hàn và mang theo cả sự đố kỵ sâu sắc.
“Người này là ai? Dựa vào đâu mà ngồi bên cạnh hoa khôi Lâm của chúng ta?”
“Các cậu không biết sao? Anh ta chính là tên ở rể nhà họ Lâm gây chấn động cả Sở Dương năm đó đó! Chậc chậc, đúng là đồ mặt dày không ai sánh bằng, tên vô dụng như này mà cũng có thể cưới được phụ nữ đẹp cực phẩm!”
“Ha ha ha, ở rể? Vậy chẳng phải sau này con của bọn họ cũng mang họ Lâm sao?”
Những người ngồi đó khẽ thì thầm bàn tán với nhau, giọng tràn đầy vẻ khinh thường.
Mục Hàn thì vẫn thản nhiên, trên mặt còn nở nụ cười, anh đảo mắt một vòng thì thấy có khoảng chừng hai mươi người, nhưng Vi Dương vẫn chưa tới.
“Xem ra là muốn xuất hiện cuối cùng!”
Mục Hàn cầm cốc lên, nhấp một ngụm trà.
“Nhã Hiên! Mình đã nói với cậu từ lâu rồi, đừng dẫn theo tên vô dụng này tới, giờ thì nhìn đi, tất cả mọi người đều cười nhạo anh ta, thế mà anh ta lại ra vẻ như không có chuyện gì”.
Thấy Mục Hàn vẫn bình tĩnh an nhàn, Mạc Tiên Tiên nghiến răng nghiến lợi phàn nàn.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng VIP lại một lần nữa được mở ra.
Vi Dương mặc chiếc áo bành tô, ăn mặc kiểu cậu chủ quý tộc.
“Ôi, xin lỗi nhé! Tôi đến muộn rồi, dạo gần đây định tới đại học Harvard mở buổi tọa đàm lưu động nên thật sự rất bận!”
Vừa bước vào Vi Dương liền bước tới vị trí chủ trì.
“Ơ? Hôm nay có khách lạ à, Nhã Hiên, không giới thiệu cho các bạn học cũ biết người ngồi bên cạnh… em là ai sao?”
Vi Dương biết rõ nhưng vẫn hỏi, hắn định ra oai với Mục Hàn!
- -----------------