Mười phút trôi qua.
Lâm Lợi Cương nhìn thẻ đánh bạc trống rỗng trước mắt, sắc mặt trở nên khó coi.
“Người anh em, còn chơi nữa không?”, nhà cái cười nheo mắt nhìn Lâm Lợi Cương.
Lâm Lợi Cương sờ mặt và túi tiền đã sạch nhẵn, nhìn hai người đàn ông đã dẫn ông ta vào rồi nói: “Các anh, có thể cho tôi mượn ít tiền nữa không, đợi ván sau thắng, tôi sẽ trả lại cho các anh!”
“Lại vay tiếp?”, một người trong số đó nhếch mép cười, vẻ khinh thường: “Lâm Lợi Cương, tính đến bây giờ, ông đã nợ chúng tôi ba tỷ rồi đấy!”
“Tôi nghĩ ông nên nhanh chóng tìm cách trả số tiền đó đi!”
“Cái gì? Ba tỷ?”, Lâm Lợi Cương ngẩn người, khó hiểu thắc mắc: “Tôi chỉ vay các người mười nghìn tệ thôi mà”.
“Hơn nữa còn chưa hết một ngày, sao đã trở thành ba tỷ rồi?”
“Tôi đã sớm nói với ông rồi, chúng tôi là người cho vay nặng lãi!”, lúc này, một người đàn ông cầm hợp đồng cho vay nặng lãi ra nói: “Hơn nữa, tiền lãi của chúng tôi tính bằng phút chứ không phải tính bằng ngày”.
“Giấy trắng mực đen rõ ràng ở đây, chính tay ông tự ký hợp đồng!”
“Còn muốn chối cãi ư?”
“Tiền lãi tính theo phút?”, Lâm Lợi Cương ngẩn người, xem hợp đồng.
Đúng thật là trên giấy viết vậy.
“Mẹ kiếp, bị lừa rồi!”, Lâm Lợi Cương chửi thề, đầy vẻ ân hận.
“Đừng tự tát vào mặt mình nữa, mau trả ba tỷ cho chúng tôi đi!”, người đàn ông đắc ý cười khẩy: “Theo hợp đồng, nếu ông trả muộn một phút thì tiền lãi sẽ tăng lên gấp đôi!”
“Tôi!”,hai mắt Lâm Lợi Cương sáng rực: “Hai người anh em này, trên người tôi không có tiền, hay là tôi về nhà lấy tiền đến đây nhé”.
Nói xong, Lâm Lợi Cương định chuồn ra ngoài.
“Đứng lại!”, một trong số người đàn ông đưa tay ra ngăn Lâm Lợi Cương lại, chế nhạo: “Muốn chạy à?”
“Tôi nói cho ông biết, không dễ vậy đâu!”
“Hôm nay không lấy được ba tỷ ra đây thì đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này!”
“Lập tức gọi điện, bảo người nhà ông đem tiền đến đây!”
Hai người đàn ông ngăn lại, Lâm Lợi Cương muốn chạy cũng không được.
Lâm Lợi Cương thật sự rất muốn khóc, bảo ông ta lấy ba tỷ ở đâu ra đây?
Trong lúc tuyệt vọng, Lâm Lợi Cương chỉ có thể gọi điện cho Lâm Nhã Hiên.
Lúc này, đã là sáu giờ tối.
Lâm Nhã Hiên đang định gọi điện thoại cho Lâm Lợi Cương, hỏi ông ta đang ở đâu, kết quả Lâm Lợi Cương lại gọi đến.
“Alo, bố, bố đang ở đâu?”, Lâm Nhã Hiên hỏi: “Con đến đón bố!”
“Nhã Hiên, con mau chuẩn bị ba tỷ đến cứu bố đi!”, ở bên kia điện thoại, Lâm Lợi Cương vội nói.
“Cái gì? Ba tỷ?”, Lâm Nhã Hiên sửng sốt, vội vàng hỏi: “Bố, có chuyện gì vậy?”
Lâm Lợi Cương kể lại mọi chuyện.
Lâm Nhã Hiên nghe xong liền hoảng sợ.
Vội vàng gọi Mục Hàn.
“Mục Hàn, phải làm sao bây giờ?”, Lâm Nhã Hiên lo lắng nói: “Cho dù bán em đi thì cũng không kiếm đủ ba tỷ!”
“Tính lãi theo phút?”, khóe miệng Mục Hàn nhếch lên giễu cợt: “Cho dù là buôn bán ma túy thì cũng không lãi nhiều như vậy!”
“Em nghĩ đám người đó đang cố ý nhắm vào bố em!”
“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”, Lâm Nhã Hiên đề nghị với Mục Hàn.
“Không được!”, Mục Hàn lắc đầu: “Không thể báo cảnh sát! Một khi báo cảnh sát thì đám người này sẽ chó cùng rứt dậu, nói không chừng sẽ làm hại bố em nữa đấy!”
“Vậy phải làm thế nào mới được đây?”, Lâm Nhã Hiên hoảng loạn không nghĩ ra được cách nào hay.
Mặc dù rất ghét Lâm Lợi Cương chơi cờ bạc, nhưng dù sao ông ta cũng là bố ruột, nên Lâm Nhã Hiên không thể bỏ mặc không lo cho ông ta được.
“Nhã Hiên, em đừng lo, chuyện này để anh xử lý”, Mục Hàn nói: “Anh làm việc ở tập đoàn Phi Long, được ông chủ khen ngợi rất nhiều, anh sẽ đến nhờ anh ấy giúp đỡ cho chúng ta”.
“Nhưng đây là chuyện của gia đình chúng ta, người ta sẽ giúp chúng ta sao?”, Lâm Nhã Hiên nghi ngờ hỏi.
“Thử xem mới biết được!”, Mục Hàn trả lời.
Việc xảy ra đột ngột nên chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Chậm trễ một phút thì Lâm Lợi Cương sẽ càng nguy hiểm hơn.
Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Vâng!”
Năm phút sau.
Mục Hàn nhanh chóng đến sòng bạc Minh Tinh ở Sở Bắc.
Sau khi bị hai tên côn đồ lục soát người, Mục Hàn được đưa tới một phòng làm việc nằm sâu trong sòng bạc.
Một gã đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng trên chiếc cổ thô kệch đang ngồi trên ghế sô pha, xung quanh có một đám đàn em vây quanh, hắn liếc nhìn Mục Hàn và hỏi: “Mày là con rể của Lâm Lợi Cương đúng không?”
“Đúng vậy, là tôi”, Mục Hàn gật đầu trả lời hắn.
“Mày có đem ba tỷ tới đây không?”, gã đàn ông hỏi.
“Đem đến rồi”, Mục Hàn đưa tay vỗ vào chiếc cặp đeo trên người: “Đều ở đây”.
“Cái túi nhỏ như vậy có thể đựng đủ ba tỷ sao?”, gã đàn ông nghi ngờ nhíu mày: “Thằng nhãi, tao nói cho mày biết, mày đừng hòng lừa tao, anh Đại Lưu này ra tay rất hung ác đấy, giết người không chớp mắt đâu”.
“Nếu mày dám lừa tao thì tao sẽ lập tức băm mày thành trăm mảnh!”
“Anh nói anh độc ác thì tôi tin, nhưng anh không có não”, Mục Hàn cười nhạt nói: “Anh cho rằng ba tỷ là ba trăm triệu đấy à? Nếu là tiền mặt thì phải dùng mấy chiếc xe tải mới có thể xếp đủ ba tỷ đấy”.
“Tôi dùng ngân hàng trực tuyến trên máy tính để chuyển tiền, chỉ mất một giây là chuyển xong ba tỷ rồi”.
“Ha! Thì ra là công nghệ cao!”, anh Đại Lưu kinh ngạc, vội vàng nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mày mau chuyển tiền đi!”
“Chuyển tiền cho anh cũng được, nhưng phải cho tôi gặp bố vợ trước đã”, Mục Hàn nói: “Tôi phải xác nhận rằng ông ấy không sao rồi mới có thể chuyển tiền cho anh!”
“Mẹ nó, lắm chuyện thật!”, anh Đại Lưu mất kiên nhẫn, vẫy tay ra hiệu, dặn dò đàn em: “Đưa người lên đây cho hắn gặp mặt”.
Hai tên đàn em lập tức ra ngoài đưa Lâm Lợi Cương bị trói vào.
Lúc này bộ dạng Lâm Lợi Cương vô cùng lôi thôi nhếch nhác, khóe miệng còn vết máu, hiển nhiên là đã bị đánh rất nặng.
Vừa nhìn thấy Mục Hàn, Lâm Lợi Cương lập tức gọi: “Mục Hàn, mau cứu bố!”
Anh Đại Lưu ra hiệu cho đàn em đưa Lâm Lợi Cương sang một bên.
Anh Đại Lưu nói với Mục Hàn: “Mày đã nhìn thấy người rồi, bây giờ chuyển khoản được chưa?”
“Bây giờ tôi chuyển ngay đây”, Mục Hàn nói tiếp: “Nhưng anh phải cởi trói và thả ông ấy đi”.
Thấy anh Đại Lưu do dự, Mục Hàn nói tiếp: “Các anh nhiều người như vậy, lẽ nào còn sợ hai người chúng tôi chạy mất sao?”
“Được!”, anh Đại Lưu gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, ra hiệu cho đàn em: “Cởi trói cho ông ta!”
Lâm Lợi Cương được thả liền chạy đến bên cạnh Mục Hàn.
Mục Hàn nói với Lâm Lợi Cương: “Bố ra ngoài trước đi”.
Lâm Lợi Cương không dám ở lại đây nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Có Mục Hàn là con tin, anh Đại Lưu cũng không thèm quan tâm đến tên vô dụng Lâm Lợi Cương nữa.
Suy cho cùng, mục tiêu của Mục Hạo Thần cũng chính là Mục Hàn.
- -----------------