1
2 giờ là cao điểm dùng cơm, hai khu căn tin trường học kín hết chỗ, bất kể bàn bốn người hay bàn tám người trên bàn đều đầy đồ ăn, chỗ ngồi đầy ắp, bất quá cách cửa sổ gần nhất lai có một bàn tám người nhưng không ai dám đến gần, chỉ lẻ loi một cô gái ngồi đó.
Tóc đen cuốn xoăn, chiếc rốn nhỏ xinh lộ ra bên ngoài áo croptop, trên vai hình xăm kí tự như ẩn như hiện dưới tay áo, chiếc váy bút chì bó sát lấy đôi chân thon dài, bàn tay cầm đôi đũa sơn móng đỏ tươi.
"Điền Ti Quỳ, cậu còn nuốt trôi cơm?"
Người vừa tới giống như một trận gió xoáy, cướp lấy miếng sườn cô đang gắp, nhìn người vừa đặt mông ngồi xuống đối diện, người đẹp học viện Bách Hiểu Sanh danh xưng Tống Kiều Tình
"Có một tin tức tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
"Tin xấu." Điền Ti Quỳ dùng đuôi chiếc đũa gõ về phía Tống Kiều Tình đang tâm huyết mở miệng.
" Tào Nguyệt Thanh đang ở trên mái tòa nhà nghệ thuật đòi nhảy lầu bởi vì cậu bỏ rơi anh ta." Tống Kiều Tình hắc hắc cười, thập phần vui sướng khi người khác gặp họa.
"Tin tức tốt là anh ta bước tiếp từng bước về phía trước là tớ có thể thoát khỏi anh ta phải không?" Điền Ti Quỳ cười rộ lên, nâng cằm hỏi lại.
"Độc nhất lòng dạ đàn bà, câu nói đó không phải là nói chính cậu sao." Tống Kiều Tình tấm tắc, khoa chân múa tay vui sướng cực khoa trương nói, "Hiện tại mọi người đều đến dưới lầu tụ tập, kia trường hợp.... chiêng trống vang trời, pháo tề minh, hồng kỳ phấp phới, người người tấp nập!"
Điền Ti Quỳ buông chiếc đũa, tao nhã lau sạch miệng: "Cảm ơn nhắc nhở, tớ sẽ đường vòng mà đi."
" Cậu liền như vậy mặc kệ Tào Nguyệt Thanh?" Tống Kiều Tình nghi ngờ.
"Tào Nguyệt Thanh chính là đâm một kim có thể kêu rên cả đêm, hắn nếu có thể nhảy xuống, ta liền đem tảng đá ghi tên trường ăn đi." Đây chính là thứ sinh viên trường K thích dùng làm tiền đánh cược, tảng đá kia trên có khắc tên trường học, cao bốn thước nặng mấy tấn!
Tòa nhà nghệ thuật vốn được dùng để trưng bày đủ các kiến trúc đặc sắc, chiếm cứ trung tâm vườn trường, các con đường đan xen đều đi qua nó. Nguyên bản vốn nhiều người qua lại, giờ phút này lại càng đầy người.
Điền Ti Quỳ đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai định cúi thấp người mà đi qua, Không ngờ vị ở trên mái nhà kia kiểm tra thị lực bất quá cận 0,8 thế nhưng lại có tại năng tìm người trong vạn người, liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô.
"A Quỳ!" Tào Nguyệt Thanh giọng điệu kích động hô to, "A Quỳ, em đã đến rồi! A Quỳ! Anh biết em nhất định sẽ đến!"
Điền Ti Quỳ tay che trán, xấu hổ xoay người, lập tức chống lại hàng trăm đôi mắt tò mò, mọi người cũng là tự giác, thế nhưng cùng dạt sang hai bên tạo thành một con đường từ chỗ Ti Quỳ nối thẳng đến tòa nhà nghệ thuật.
Quả thực là bức cô đi đến đó mà, Điền Ti Quỳ không quá tình nguyện đi đến tòa nhà, ngẩng đầu hướng lên phía trên xem, giờ phút này mười thước cao đến mái nhà nghệ thuật còn đứng một người, người nọ chân thản nhiên giẫm lên mép mái nhà, hai tay gắt gao nắm rào chắn trên tay vịn, đại khái là sợ hãi, thân thể căng thẳng thẳng tắp.
Tào Nguyệt Thanh kia đầu đã muốn bắt đầu phiến tình: "A Quỳ, chúng ta không cần chia tay được không? Anh không nghĩ chia tay, anh không nghĩ mất đi em A Quỳ."
Người đó đứng ở tầng cao nhất nói hết sức chân thành tha thiết, chính là trong mắt Điền Ti Quỳ, loại tục khí nói chuyện cũ mèm này rất làm cho người ta ghê tởm, Tào Nguyệt Quang yên lặng hành động cũng làm cho người ta có điểm sốt ruột, thâm tình chân thành không phải như thế được chứ? Hắn căn bản là giống mấy tên cướp không có được tiền chuộc liền kêu gào la hét!
"A Quỳ, anh sai rồi, anh sẽ không chọc giận làm em tức nữa! Em đánh anh mắng anh đều được, chính là không cần phải chia tay, anh chịu không nổi A Quỳ." Tào Nguyệt Thanh ôm ngực, Điền Ti Quỳ lại che dạ dày, cô vừa mới ăn cơm trưa, lời buồn nôn này quả thực là thuốc thúc giục phun rất tốt.
"Thôi đi Tào Nguyệt Thanh, có ai nhảy lầu tầng ba không? Cũng là anh cái loại người bị bóng rổ đánh trúng một cái liền có thể nhập viện hai ngày, nhảy xuống? Anh dám sao?" Điền Ti Quỳ nửa điểm mặt mũi cũng không cho hắn, Tào Nguyệt Thanh tốt xấu cũng là kẻ sĩ có học, bị Ti Quỳ nói lời này gương mặt ửng đỏ đến nghẹt thở, gian nan phản bác một câu: "Là ba tầng rưỡi!" Hai cái chân còn lại thập phần phối hợp mà run rẩy.
Điền Ti Quỳ cười: "Đúng nói đúng, nửa tầng cũng là cao chọc trời đi. Đừng nói tôi không cho anh mặt mũi, tôi nói một lần, chạy nhanh xuống dưới."
"Trừ phi em không đề cập tới chia tay, bằng không anh sẽ quyết không xuống!" Tào Nguyệt Thanh cắn răng.
"Tào Nguyệt Thanh, khi nào thì anh có tư cách theo tôi cò kè mặc cả?" Điền Ti Quỳ cười khẩy. "Thừa quá sơn xe khóc rống lưu nước mắt, vụ nhảy lầu như nước tiểu quần này anh không cùng mọi người đề cập qua đi?"
Tào Nguyệt Thanh mặt chuyển từ trắng qua đến đỏ sậm như cà chua: "Điền Ti Quỳ em đừng nói hươu nói vượn!" Xung quanh truyền đến tiếng cười khanh khách, mơ hồ càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng.
"Trước khi tôi nói ra thêm nhiều chuyện, sớm xuống dưới, cứu vãn vài giây, anh đã có thể không mặt mũi xuống dưới ." Điền Ti Quỳ nửa thật nửa giả uy hiếp.
Vì mặt mũi, Tào Nguyệt Thanh phải phải làm ra vẻ nội tâm giãy dụa, ngay tại lúc chần chờ một hai giây thời gian, Điền Ti Quỳ thanh thanh giọng hát: "Tào Nguyệt Thanh tên này nghe rất tốt đi? Kỳ thật là hắn tự mình thay đổi, hắn nguyên lai kêu Tào Quốc Cường, nhũ danh mập mạp, bởi vì từ nhỏ đến lớn đều là cái mập mạp, thời điểm cấp ba còn có 200 cân đấy, các ngươi nói hắn mặc nội tăng cao đoán đúng, kỳ thật hắn cởi giày cao mới vừa đủ 170, vẫn là bốn bỏ năm lên."
"Ngươi câm miệng!" Tào Nguyệt Thanh sốt ruột vượt qua rào chắn chuẩn bị xuống dưới, không ngờ chân mềm như bún, chân trái đá chân phải cơ thể ngã xuống dưới lầu, may mắn người bên phòng cháy chữa cháy đứng gần đó nhanh tay bắt lấy được ống quần của Tào Nguyệt Thanh, quần bị kéo rách hơn nửa, lộ ra hình dạng quần lót bên trong, phía dười lầu ầm ầm cười to.
Điền Ti Quỳ tự giác biết việc lớn là phải lui thân, lặng lẽ chạy lấy người. Phía sau Tào Nguyệt Thanh mất hết thể diện rít gào: "Điền Ti Quỳ ngươi đừng đắc ý, mẹ nó ngươi sẽ phải hối hận!" Đợi đến lúc được đỡ lên thì hình ảnh chật vật của hắn cũng đã được đám phóng viên chụp lại.
Đang muốn thoát khoải đám đông, đột nhiên nghe thấy một tiếng động, Điền Ti Quỳ quay đầu, bên trái cây nhỏ phía sau cái đôn là một nữ phóng viên đang núp, lấy máy ảnh chụp lén cô.
Điền Ti Quỳ khóe miệng khẽ cười như không cười, đi đến trước mặt người nọ, nữ phóng viên hẳn là tay mới, nhất thời ngây ngẩn cả người, máy ảnh treo trên cổ nàng đã bị cướp mất. Trên máy ảnh dán số học cùng tên, dĩ nhiên là một sinh viên mới.
"Cô có hay không thấy bọn họ cũng không đến chụp hình tôi, chỉ có một mình cô chụp." Điền Ti Quỳ từng chút đưa tay lấy máy ảnh, nữ sinh gật đầu
"Tính toán dùng ảnh tôi làm gì? Đoạt tin tức đầu tiên độc nhất vô nhị?" Nữ sinh vẫn như trước gật đầu, bộ dáng thật khẩn trương.
Điền Ti Quỳ cười đến nheo mắt lại:" Chị đây chính là tốt bụng nhắc nhở ngươi, nếu ngươi đem ảnh chụp chị đây đến tòa soạn báo, mặc kệ là ngươi có phải là người một nhà hay không, bọn họ cũng không thể dùng, ngươi và mộng phóng viên của ngươi vĩnh viễn say goodbye!"
Sắc mặt nữ sinh kia khẽ biến, khuôn mặt hồng hồng quả táo chuyển sang trắng bệch, Điền Ti Quỳ mở máy ảnh ra, nữ sinh này kỹ thuật chụp ảnh khá tốt.
"Máy ảnh kém như vậy, như thế nào có thể chụp ra ảnh đẹp đây chứ?" Điền Ti Quỳ tay vừa thu lại, máy ảnh rơi trên mặt đất, tứ ngũ phân liệt, khom lưng nhặt thẻ SD rơi từ trong máy ra, bẻ gãy làm hai
"Chị đây tặng ngươi một cái máy thật tốt, máy ảnh mới ngày mai sẽ đưa đến dưới lầu kí túc, nhớ kiểm tra rõ và nhận."
Nữ sinh cắn môi cố gắng không rơi nước mắt, bạn học nữ sinh bên cạnh giữ chặt cổ tay cô, nhỏ giọng an ủi: "Đừng khóc, sớm nói với cậu không nên chụp chị ấy, cậu lại không nghe. Chị ấy chính là đại ác bá trường chúng ta, ai dám cùng chị ấy một bàn ăn cơm chị ấy liền có thể hất tung mâm bát vào người, lớn đến bây giờ, bảo đảm tội lỗi chồng chất, người ta là kẻ có tiền, ,quen có người người vây quanh xu nịnh, được chiều e rằng vô pháp vô thiên, hoành hành ngang ngược không hiểu lý lẽ."
Điền Ti Quỳ cảm thấy được khuyết điểm lớn nhất của mình chính là nhĩ lực hơn người, bên kia tuy nói nhỏ nhưng cô lại nghe được rất rõ ràng, quay đầu lại, phía sau hai người sợ tới mức không dám nói thêm gì, nghẹn họng nhìn trấn trối, bộ dáng rất thú vị.
"Việc chị đây thích làm nhất, vẫn là đem tên người ta xóa sổ khỏi trường học, mặc những kẻ đó có thể gây nhiễu loạn tòa nhà nghệ thuật."
Lời này vừa nói ra, hai người sợ tới mức thất kinh, nhưng Điền Ti Qùy lại cười ra tiếng
"Lúc này đây chị mày coi như ngươi là ở khoa ta, bất quá chỉ có lúc này thôi." Đội lại mũ lưỡi trai nghênh ngang mà đi.
Tin tức chủ tịch ban phát thanh của đại học K - Tào Nguyệt Thanh nhảy lầu vừa được phát vào bản tin buổi chiều không hiểu sao rất nhanh liền truyền hết thành phố. Bất quá tin tức chỉ nói Tào Nguyệt Thanh vì tình khốn khổ, tuyệt không đề cập tới Điền Ti Quỳ, ngay cả giới tính cũng được che kín.
Giờ phút này Điền Ti Quỳ đang không mục đích chạy như điên, ngay vừa mới lúc nãy, Điền phu nhân Đích Đoản Tín yên lặng tới, nghe nói Điền lão gia không biết nhận được mật báo ở đâu, cơ hồ là một mực chắc chắn Ti Quỳ bức người nhảy lầu. Giờ phút này đang tức đến vểnh râu, làm cho Ti Quỳ phải trốn chạy bên ngoài, chờ lão nhân hạ hỏa mới trở về.
Điền lão gia tính tình nóng nảy, tức giận liền thích cầm đồ đạc ném, vì muốn đồ cổ trong nhà an toàn, Điền Ti Quỳ quyết định quay về trường học.
Nhạc chuông di động trong túi vang lên, Điền Ti Quỳ liếc liếc mắt một cái, nhịn không được cười rộ lên, là tin tức đưa tin tức vị kia bị kích động mạnh, hiện đang nằm ở phòng bệnh lý tĩnh dưỡng chính là người gây chuyện Tào Nguyệt Thanh.
Vốn không tính toán để ý, chính là di động tiếp tục vang lên, Điền Ti Quỳ vốn là người không kiên nhẫn, tính toán tắt tắt máy lại không cẩn thận thật đụng nút nghe máy, cuộc gọi vừa được kết nối trong nháy mắt đầu kia lập tức truyền đến âm thanh lo lắng của Tào Nguyệt Thanh.
"A Quỳ, em có làm sao không A Quỳ?"
"Thôi đi Tào Nguyệt Thanh, đều xé rách mặt nạ rồi, cũng không cần kêu buồn nôn như vậy." Ti Quỳ không kiên nhẫn trả lời.
Người ở đầu kia tựa hồ sửng sốt vài giây: "Điền Ti Quỳ, em có nhất định phải đối với anh như vậy không? Em đây là nhất định phải chia tay?"
"Đương nhiên, tôi nói chuyện từ trước tới nay luôn giữ lời." Điền Ti Quỳ cười nhạo.
"Được chia tay có thể, nhưng tôi không thể để cho cô làm gì thì làm”
Tào Nguyệt Thanhh nghiến răng nghiến lợi, "Chúng ta hiện tại gặp nhau, tôi muốn gặp mặt nói chuyện."
Điền Ti Quỳ cười hừ một tiếng chuẩn bị tắt điện thoại. Tào Nguyệt Thanh tựa hồ nghĩ đến tính tình của cô, vội vàng bổ sung: "Tôi tốt xấu cũng là phát thanh viên chuyên nghiệp, cũng có mấy bạn bè làm nhà báo, cô nếu không đến, đừng trách tôi không khách khí, Điền Ti Quỳ, cô là có vị hôn phu, cô không biết xấu hổ, hắn cũng phải xấu hổ.
"Đưa tin đi, chạy nhanh đi, tốt nhất là đem gièm pha của tôi tuôn ra hết, nhìn xem tòa soạn báo lớn nào có thể quyết đoán đăng tin." Điền Ti Quỳ cười rộ lên, tuyệt không sợ hãi.
Ngay tại lúc cô nghĩ Tào Nguyệt Thanh thời điểm bộc lộ kỹ năng con lừa, bên kia bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi đang giữ đồng hồ quả quýt, muốn lấy liền đến chỗ tôi ."
"Ngươi nói cái gì?" Điền Ti Quỳ ngưng cười.
"Đồng hồ quả quýt bằng bạc, bên ngoài có khắc XCF, bên trong còn có ảnh chụp của cô đấy, 16,17 đi, kia đúng là thanh thuần." Giọng điệu khinh thường nói tiếp, " Liền đến Minh Thụy đi, nhanh lên, tôi cũng không có cái gọi là kiên nhẫn." Nói xong liền cúp điện thoại.
Điền Ti Quỳ cơ hồ muốn bóp nát điện thoại, đánh tay lái, xe quay đầu 180°, xe phía sau liền phanh gấp, sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, còn chưa kịp mắng chửi người, chiếc xe thể thao màu đỏ đã sớm biến mất khỏi tầm nhìn.