Điên Cuồng Độc Chiếm

Chương 27: Chương 27




Edit & Beta: Nhi

Kỳ thật Thước Tiểu Khả cũng chỉ là nhàn rỗi đến phát ngốc mà thôi, trước mặt Lãnh Ngạo cô nhu nhược như một con cừu nhỏ, Lãnh Ngạo vừa đi, cô đã bắt đầu vô pháp vô thiên. Chuyện này cũng không thể trách được cô, chỉ có thể nói tính cách cô dưới sự chiếm hữu điên cuồng của Lãnh Ngạo, và hoàn cảnh sống tách biệt đã khiến cô hình thành hai loại tính cách khác nhau, trở thành một cô gái giảo hoạt, gió chiều nào theo chiều nấy*.

(*) Nguyên văn là “thấy gió chạy đà”: Ví với những người làm việc không có chính kiến, tùy cơ ứng biến, nhìn tình thế làm việc. Nó tương tự câu “gió chiều nào theo chiều nấy”. Mình chuyển thẳng về thuần Việt luôn nhé.

Cô đến tìm đốc công lấy toàn bộ tư liệu của Hoắc Anh, sau đó để đốc công gọi Hoắc Anh đến bờ biển một mình gặp cô.

Thời điểm gặp lại Hoắc Anh một lần nữa, cô lập tức xác nhận người này đúng là công nhân bị thương ngày hôm qua, vì hôm qua chỉ lo băng bó vết thương cho anh ta nên cô cũng không để ý mặt mũi anh ta như thế nào, chỉ đoán chừng anh ta là một người đàn ông có diện mạo thô kệch mà thôi. Hôm nay vừa thấy, kỳ thật cũng không thô kệch như thế, chỉ là do tính tình quá khác thường mà thôi.

Thước Tiểu Khả được vài vệ sĩ vây quanh đi đến gần Hoắc Anh, trong tay cô cầm một vỏ ốc lớn, cô bước tới thổi vào vỏ ốc trước mặt anh ta, sau đó nghiêng người ném vỏ ốc vào trong nước.

Xong việc, cô vỗ vỗ tay, cười vô cùng sáng lạn, lại ngồi xổm xuống nhặt vỏ sò tiếp tục ném ra biển, cứ lặp đi lặp lại như vậy, hoàn toàn mặc kệ người bị cô cố ý gọi ra đây.

Hoắc Anh vẫn giữ bình thản với hành động của cô, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, bộ dạng chuyện không liên quan gì tới tôi.

Tiểu Khả sao có thể vô vị đến mức cứ nhặt vỏ sò, ném vỏ sò mãi chứ, cô là muốn thăm dò anh ta. Cách nghĩ của cô rất đơn giản, nếu công nhân này vẫn cứ bình thản như vậy thì anh ta không phải là loại thợ mỏ bình thường.

“Này, cô ném đủ chưa?” Ngoài dự đoán của mọi người, Hoắc Anh mở miệng.

Thước Tiểu Khả đang muốn ném vỏ sò trong tay, bị anh ta nói như vậy thì không còn hứng thú nữa, cô quay đầu nhìn anh: “Rốt cục anh cũng nói chuyện rồi?”

“Tôi cũng không phải bị câm điếc, đương nhiên tôi muốn ý kiến với động tác nhàm chán của cô.”

“Dù gì hôm qua tôi cũng đã giúp anh, bây giờ anh lại nói chuyện với tôi như vậy sao?” Thước Tiểu Khả nháy mắt một cái, khiêu khích mười phần.

“Chẳng qua chỉ là băng bó vết thương, cũng không phải là cứu mạng, có gì đặc biệt hơn người đâu.” Từ hôm qua Hoắc Anh đã nhớ kỹ tiểu cô nương này, cô không phải xinh đẹp bình thường, nếu anh đoán không sai, hẳn đây là vị tiểu hôn thê mà Lãnh Ngạo sủng lên đến tận trời trong lời đồn.

Thước Tiểu Khả nghe vậy cũng không giận, đi một vòng quanh anh ta nói: “Vậy anh nói thử xem, chuyện gì mới là nghiêm trọng?”

“Vì sao tôi phải trả lời cô?”

“Bởi vì đây là địa bàn của tôi, mà anh cũng là công nhân của tôi, công nhân phải nghe lời chủ, đạo lý hiển nhiên.”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, cuối cùng có tiếng cười vang lên.

Là tiếng cười của Hoắc Anh, anh đang cười tiểu cô nương tùy hứng ngốc nghếch trước mắt này.

“Ông chủ trực tiếp của tôi là Đỗ Uy Lợi, mà sếp của Đỗ Uy Lợi lại là Lãnh tiên sinh mới đúng.” Anh khẽ chớp mắt: “Mà cô ngoại trừ là một tiểu cô nương chưa khô mùi sữa thì cũng không là gì cả.”

Thước Tiểu Khả xoay người đưa lưng về phía anh, khoanh hai tay nói: “Tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với anh nữa, đi thẳng vào vấn đề đi.” Cô đột nhiên xoay người lại, ngẩng đầu lên nhỉn thẳng vào mắt anh: “Anh là người đã hạ độc.”

“Không có bằng chứng mà đã kết tội tôi là người hạ độc, cô thật buồn cười.”

“Cười cái gì? Có gì đáng cười chứ?” Thước Tiểu Khả không thể tha thứ cho người cười nhạo cô, cô nếu không phát uy thì người ta sẽ xem cô là mèo bệnh mà, “Hôm qua anh vừa đến đảo đã lập tức làm việc rồi, cũng quá siêng năng rồi đó.”

“Không còn cách nào khác, tôi thiếu nợ đánh bạc.” Hoắc Anh nói vô cùng điềm nhiên.

“Thế sao?” Thước Tiểu Khả không chấp nhận câu trả lời này, “Nếu anh là thợ mỏ có kinh nghiệm thì sao vừa khởi công đã bị thương được chứ?”

“Sao lại không thể? Tôi đã không làm thợ mỏ rất nhiều năm rồi, nếu không phải vì trả nợ tôi cũng không muốn quay lại nghề cũ đâu.” Anh ta trả lời vô cùng cẩn thận, nhìn không ra bất cứ sơ hở gì.

“Điểm này miễn cưỡng thông qua, nhưng mà anh nói có lạ hay không, sáng sớm công nhân nào cũng đến căng tin ăn cơm, sao chỉ mình anh là không đi?” Thước Tiểu Khả lại tiếp tục tra hỏi.

“Chuyện này lại càng không có gì lạ, miệng là ở trên mặt tôi, tôi muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì sẽ không ăn.”

“Không có đơn giản như vậy, vì anh biết mấy công nhân đó sẽ trúng độc nên anh mới cố ý không đi, chứng minh lúc đó mình không có ở hiện trường để thoát thân được mà thôi.” Thước Tiểu Khả khí thế bức người.

Hoắc Anh cười to: “Tiểu cô nương có phải xem quá nhiều tiểu thuyết trinh thám rồi hay không, suy nghĩ của cô quá vớ vẩn rồi.”

Thước Tiểu Khả không thèm đếm xỉa đến lời anh nói, cái gì tiểu thuyết trinh thám, trước giờ cô chưa từng xem thứ tiểu thuyết đó, cô chỉ nói ra cảm nhận đầu tiên của mình thôi.

“Hoắc Anh, anh đừng chối nữa, độc là do anh hạ.”

Hoắc Anh vẫn phủ nhận: “Nếu là tôi hạ, vậy cô nói xem sáng nay tôi hạ độc thế nào?”

Vấn đề này đã làm khó Thước Tiểu Khả, cô luôn miệng nói độc là do anh ta hạ, nhưng lại không thể nói rõ ràng thời gian và địa điểm, như thế làm sao có thể khiến người ta khâm phục?

“Tôi nói độc do anh hạ là do anh hạ.” Không có bất cứ bằng chứng gì, cô bắt đầu thô bạo không nói lý.

“Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với tiểu cô nương không phân rõ phải trái như cô nữa, tôi đi trước.” Hoắc Anh vừa muốn xoay người, dường như chợt nhớ đến cái gì lại dừng chân.

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Thước Tiểu Khả chạy tới ngăn trước mặt anh, “Độc không phải do anh hạ sáng nay, mà là tối hôm qua anh đã làm rồi, nhất định là như vậy.”

Cô nói lung tung một hồi, khiến sắc mặt Hoắc Anh càng ngày càng trầm.

Trên không truyền đến âm thanh “vù vù”, Thước Tiểu Khả và Hoắc Anh đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, là một chiếc phi cơ, phản ứng của hai người với chiếc phi cơ này hoàn toàn khác nhau.

Thoạt nhìn, Thước Tiểu Khả tưởng là trực thăng tư nhân của Lãnh Ngạo, nghĩ thầm sao anh ấy lại trở về nhanh như vậy?

Vẻ âm trầm từ từ lan ra gương mặt Hoắc Anh, khóe mắt anh đảo qua Thước Tiểu Khả cùng với mấy vệ sĩ bên người, nghĩ thầm ông trời cũng đối xử với anh không tệ, anh đang lo phải rời khỏi hòn đảo này như thế nào thì vừa lúc tiểu cô nương xinh đẹp này tự đưa mình tới cửa.

Cánh tay dài của anh đột nhiên duỗi ra, vòng qua cái cổ trắng mịn của Thước Tiểu Khả, rút trong túi quần ra một con dao găm, anh lui lại mấy bước hung tợn nói: “Tất cả lùi lại phía sau, nếu không tao sẽ giết cô ta.”

Đám vệ sĩ lúc trước vẫn luôn đi theo Thước Tiểu Khả, thấy hai người câu được câu không nói chuyện với nhau, nhất thời lơ là, cho rằng công nhân này sắp rời đi nên lòng phòng bị giảm không ít, không ngờ anh ta lại đột nhiên bắt lấy Thước tiểu thư.

Đội trưởng vệ sĩ rút súng ra: “Mau thả Thước tiểu thư ra, nếu không tôi sẽ nổ súng.”

“Mày nổ đi, mày có giỏi thì nổ đi.” Tay nắm dao găm của anh căng cứng, lưỡi dao bén nhọn xẹt qua cổ Thước Tiểu Khả, da thịt mịn màng xuất hiện một vết máu, vì vết cắt không sâu nên máu cũng chỉ chảy ra một ít.

“Bỏ súng xuống, không thì tao sẽ cắt mặt cô ta.” Hoắc Anh không ngu ngốc đến mức nói sẽ giết Thước Tiểu Khả, vì anh biết nếu anh muốn mạng cô ta, anh cũng sẽ bị đám vệ sĩ này loạn súng bắn chết. Con gái để ý nhất là khuôn mặt, đặc biệt là con gái xinh đẹp.

Cổ Thước Tiểu Khả bị ghìm chặt đến không thở nổi, cô lại sợ chết trời sinh, nhìn thấy những vệ sĩ kia vẫn còn cầm súng, cô khó khăn hô lên: “Bỏ súng xuống!”.

Cô thống khổ ra lệnh, đám vệ sĩ mới bắt đầu bỏ súng xuống.

Lúc này phi cơ trên không từ từ hạ xuống, vừa lúc đậu ngay bên người Hoắc Anh. Lãnh Hổ vừa nghe tiếng, lập tức mang theo một giám đốc chạy tới, từ trên phi cơ cũng nhảy xuống mười mấy người đàn ông thân hình to lớn vạm vỡ, mỗi người đều cầm một cây súng thật dài. (không biết mang theo giám đốc làm gì nữa, nhưng nguyên văn đúng là vậy đó)

Người tới hùng hổ, kẻ chủ mưu lại còn bắt mất tâm can bảo bối của thiếu chủ, so sánh hai bên, hiển nhiên Lãnh Hổ đã bại trận, chỉ biết trơ mắt nhìn Hoắc Anh dưới sự che chở của những người đàn ông kia, mang theo Thước tiểu thư nhảy lên trực thăng.

Rất nhanh, trực thăng đã khởi động, cuốn tung bụi đất bay đi.

Sắc mặt của Lãnh Hổ vô cùng khó coi, anh nhìn từng tên vệ sĩ: “Thước tiểu thư bị bắt đi rồi, các người chờ chết hết đi!”

Thiếu chủ trước khi đi đã giao cho anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho Thước Tiểu Khả, không thể có sai lầm, nhưng tình huống bây giờ, anh không những bị mất chức, có thể giữ được mạng hay không cũng rất khó nói.

__

Một giờ sau, bởi vì Thước Tiểu Khả bị bắt, toàn bộ hòn đảo đều bao trùm hơi thở tử vong.

Lãnh Ngạo đứng trên đỉnh đá ngầm, cánh tay dài duỗi ra phía trước, hai tay anh nắm thật chặt một cây súng đen dọa người, con mắt như chim ưng nhắm vào mục tiêu qua ống ngắm.

Mục tiêu của anh là đại dương xanh thẳm, sau đó mục tiêu dần dần dời lên, một con chim biển đang giương cánh bay, lông mày anh nhíu lại, ánh mắt trầm xuống, bóp cò, một tiếng súng vang lên, con chim biển không còn vỗ cánh nữa, kêu thảm một tiếng rơi thẳng xuống biển.

Bọt nước xanh biếc bắn lên, con chim biển kia rốt cục cũng biến mất, sinh mệnh nhỏ yếu đã bị tiếng súng và đại dương nhấn chìm như vậy.

Vài giây sau, mặt biển lại tĩnh lặng như cũ.

Lãnh Ngạo hạ súng xuống, sắc mặt trắng xanh như người chết, ánh mắt không có tiêu cự thẫn thờ nhìn biển xanh.

Nước biển rất xanh, xanh giống như bầu trời, nhưng anh đã mất Khả nhi rồi, có xanh có đẹp hơn nữa thì cũng có ích lợi gì? Đột nhiên, anh nhắm mắt lại, chìm vào bóng đêm ân hận vô hạn.

Nếu biết trước khai thác mỏ sẽ có kết cục này, anh sẽ không bao giờ mang Khả nhi đến đây, cái gì là bảo thạch hi hữu hơn cả kim cương, cho dù có giá trên trời thì nó cũng không thể sánh bằng Khả nhi của anh, bảo bối của anh.

Nặng nề một lúc lâu, anh đột nhiên mở mắt ra, xoay người, đồng thời cũng duỗi tay, hung hăng bắn vào những vệ sĩ đang quỳ trên đất.

“Pằng Pằng Pằng!”

Cũng không biết sau bao nhiêu tiếng súng, một loạt vệ sĩ đồng thời ngã xuống cát, ngực bị viên đạn lạnh lẽo găm vào, máu bắn tung tóe, cho đến khi tất cả đều nằm xuống, máu đỏ theo tây phục đen thấm vào cát chảy ra biển, hòa với nước biển, nhuộm nước biển thành màu đỏ tươi.

Súng của anh đảo qua, dời đến trên người Lãnh Hổ đang cúi đầu quỳ.

“Lãnh Hổ, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, chắc đã biết kết cục khi phạm sai lầm rồi phải không.” Chung quy Lãnh Hổ cũng là tâm phúc nhiều năm của anh, thân phận không giống như những vệ sĩ kia.

“Biết.” Lãnh Hổ vẫn cúi đầu như cũ, giọng nói lạnh lẽo tang tóc: “Tôi không bảo vệ được Thước tiểu thư, phạm phải sai lầm lớn, tôi bằng lòng chịu chết.”

“Biết thì tốt.” Dứt lời, Lãnh Ngạo nửa híp mắt, bóp cò.

Pằng!

Chỉ một tiếng súng, ngực Lãnh Hổ cũng trào máu, hai mắt trợn lên, ngã xuống cùng những vệ sĩ trên cát.

“Ha! Ha! Ha!”

Tiếng cười thê lương làm chấn động vùng trời, rung động đến mức muốn làm cả nước biển cuộn lên.

Cô gái anh yêu đã đi mất, tâm hồn Lãnh Ngạo lại một lần nữa quay về mười lăm năm trước, thậm chí so với cảnh tượng mẹ giết chết cha còn đau khổ và cô độc hơn.

Sự ấm áp anh không dễ dàng có được đó cứ hoàn toàn biến mất như vậy sao?

Không, anh thề với biển cả, cho dù phải lật ngược toàn thế giới lên, anh cũng nhất định phải tìm được Khả nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.