Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1182: Chương 1182: “Anh ta” sắp trở về rồi




“Rốt cuộc mình cũng đã xem thường nơi này rồi.”

Trần Hùng cười nhạt một tiếng: “Thật sự càng nghĩ càng muốn biết tập đoàn Ngọc Tề kia, rốt cuộc đang có kế hoạch gì.”

Nói xong, Trần Hùng lại vô thức nhìn vào tờ giấy trong tay: “Nhật Bản, người thắng làm vua. Đây chính là Thanh Long muốn thông qua bàn cờ phía nam này mà đạt được mục đích của mình sao?”

“Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì?”

Trần Hùng vo tròn tờ giầy lại, sau đó ném vào trong thùng rác.

Có đôi khi phương pháp và Viễn Trọng Chi nói quả thật rất hiệu quả.

Khi bạn không biết nên làm thế nào, thì đừng làm cái gì cả.

Khi bạn không hiểu một số chuyện nào đó, vậy thì đừng nghĩ nữa, bởi vì đáp án và điểm đột phá, luôn sẽ chủ động tìm đến bạn vào một ngày nào đó.

Lúc này, sau khi Mã Dương rời khỏi trà lâu, lên một con xe đỏ.

Sau khi lên xe, anh ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Thanh Long.

Điện thoại kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Thanh Long: “Đưa cho anh ta chưa?”

“Đưa rồi.”

Mã Dương trả lời: “Đại ca, lúc trước là do em mắt mù không thấy rồng thật sự. Trần Hùng này anh chọn đúng rồi, có lẽ anh ta thật sự có thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đó.”

Thanh Long ở bên kia điện thoại cười ha ha, nói: “Bàn cờ phía nam này, Trần Hùng không chắc có thể thắng.”

Mã Dương rất ngạc nhiên, lúc trước không phải Thanh Long vẫn luôn coi trọng Trần Hùng, đối với anh ta luôn tràn đầy tự tin sao?

Tại sao bây giờ Trần Hùng đã bắt đầu lộ diện, loại tự tin của Thanh Long đối với Trần Hùng lại thay đổi?

“Đại ca, em không hiểu, anh không tận mắt chứng kiến trận chiến đó của Trần Hùng và Từ Vân, cho nên anh không biết rốt cuộc Trần Hùng biến thái thế nào. Anh ta đánh Từ Vân...”

Tuy nhiên, Mã Dương còn chưa nói xong, đã bị Thanh Long ngắt lời.

“Trần Hùng là điện chủ Thiên Vương điện, thần thoại nước ngoài, nhưng đặt trong thế giới, nơi ngọa hồ tàng long thật sự vẫn là Vạn Hoa. Cho nên Trần Hùng, không chắc có thể thắng được.”

“Cứ như vậy đi, bên phía Nhật Bản, ai thắng thì người đó lên.”

Mã Dương đáp lại một tiếng, nói: “Đại ca, có phải anh phát hiện ra cái gì đó, cho nên anh mới nói như vậy đúng không?”

Thanh Long trả lời: “Tập đoàn Ngọc Tề vẫn luôn đợi ngày này, anh ta sắp trở về rồi.”

“Anh ta.”

Nhắc đến anh ta, trong lòng Mã Dương bỗng trở lên hỗn loạn, ngay cả da đầu của anh ta cũng cảm thấy tê dại.

“Đại ca người anh nói là...”

“Suỵt.”

Thanh Long ở bên kia điện thoại truyền đến một tiếng suỵt, như thể “anh ta” là một cấm kỵ, không thể dễ dàng nhắc đến vậy.

“Đại ca, đoạn thời gian này tập đoàn Ngọc Tề vẫn luôn bất thường, chẳng lẽ bọn họ thật sự có liên quan đến người kia, mấy tin đồn kia, là thật sao?”

Thanh Long ở bên kia điện thoại trả lời: “Một số chuyện trước khi làm rõ ràng, thì vẫn luôn là bí mật, đừng thử đi thăm dò kết quả, bởi vì chuyện này không hề có gì tốt với cậu, dù sao trong lòng cậu tự có dự đoán trước là được.”

“Mặc dù Lục Phiến Môn chúng ta là tổ chức của chính phủ, luôn duy trì một mức trật tự nhất định, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta có thể cao cao tại thượng. Từ trước đến nay, giang hồ Vạn Hoa đều không phải là chuyện mà phía bên chính phủ có thể làm chủ được.”

“Mã Dương, bình tĩnh, tiếp theo chuyện cậu cần làm chính là duy trì trật tự ở Tô Hàng, những thứ khác, thì đứng một bên xem kịch là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.