Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 697: Chương 697: Anh thật sự không định suy nghĩ đến em một chút sao?




Mặc dù trong lòng Trần Hùng không hề muốn cùng Viễn Quân Dao đi làm những chuyện xấu này, nhưng nếu như Lâm Ngọc Ngân đã lên tiếng rồi, vậy Trần Hùng cũng không nói gì nữa.

“Vậy em tự mình đi đến bên chi nhánh trước đi, anh sẽ nhanh đến tìm em, cần cử ít người bảo vệ em không?”

“Anh cho rằng đang quay phim sao?”

Lâm Ngọc Ngân liếc Trần Hùng một cái: “Đất nước chúng ta là nước an toàn nhất trên thế giới đấy. Chẳng lẽ ban ngày ban mặt em lái xe trên đường, còn có thể bị người ta đánh chắc.”

“Cũng đúng.”

Trần Hùng mới từ bên Thái Lan về, nhất thời vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng thần kinh đó, khiến anh đến bây giờ vẫn còn loại cảm giác tràn đầy sát khí.

Có điều Lâm Ngọc Ngân nói không sai, đây là nơi an toàn nhất trên thế giới, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Hơn nữa Lâm Ngọc Ngân cũng muốn giấu thân phận của mình, đi qua chi nhánh để xem người bên đó làm ăn thế nào. Nếu như thật sự dẫn theo một nhóm vệ sĩ, vậy thì người ta sẽ phát hiện ra ngay.

“Vậy em lái xe cẩn thận một chút.”

Trần Hùng xuống xe, không vui nhìn Viễn Quân Dao nói: “Thật sự sợ cô rồi đấy, đi thôi.”

“Tạm biệt chị Ngọc Ngân.”

Viễn Quân Dao cười híp mắt làm động tác chào với Lâm Ngọc Ngân, sau đó cùng Trần Hùng lên xe Maserati.

Vừa lên xe, Viễn Quân Dao đã ném cho Trần Hùng một cặp kính râm.

“Làm gì vậy?” Trần Hùng có chút ngẩn ra.

“Đeo kính râm lên, thể thiện sự bá đạo của anh ra. Lát nữa, anh sẽ dùng khí thế này để đè ép tên nhà quê kia.”

“Hơn nữa, lát nữa anh phải hù dọa tên nhà quê kia cho em. Nếu như anh ta không nghe lời, thì anh ra tay đánh anh ta, dù sau mục đích cũng chỉ có một, nhất định phải để cho tên nhà quê kia cuốn gói.”

Nói xong Viễn Quân Dao đạp ga, chiếc Maserati lao như tên bắn.

Trần Hùng ngồi cạnh ghế lái nghịch kính râm, càng cảm thấy bất lực.

Viễn Quân Dao cô cứ luôn miệng nói sợ người ta làm khó cô sao? Sao tôi lại cảm thấy cô đi làm khó người ta vậy?

Maserati phóng tới một quán cà phê cao cấp ở tỉnh thành.

Lúc này, tên Ngô Trung Kiên kia còn chưa đến, cho nên Trần Hùng và Viễn Quân Dao mỗi người gọi một cốc cà phê, ở đây đợi Ngô Trung Kiên.

Viễn Quân Dao vừa dùng thìa ngoáy nát hình trái tim trong cốc cà phê vừa nhìn Trần Hùng, mắt không chuyện.

“Cô nhìn tôi làm gì?” Trần Hùng nhíu mày.

Viễn Quân Dao lẩm bẩm nói: “Anh Hùng, anh nói hôm nay hai chúng ta hẹn hò ở đây thì tốt biết mấy. Anh thật sự không định suy nghĩ đến em một chút sao?”

Trong lòng Trần Hùng giật một cái, sắc mặt cũng nhanh chóng trở lên khó coi: “Viễn Quân Dao, tôi không thích nghe cô nói đùa như vậy đâu.”

“Em không nói đùa, em thật sự rất nghiêm túc.”

“Tạm biệt.”

Trần Hùng đặt nửa cốc cà phê còn lại lên bàn, đứng dậy muốn đi.

Viễn Quân Dao kinh rồi, vội vàng đứng dậy giữ anh lại: “Thật nhàm chán, con người anh thật sự không thú vị chút nào. Một người đẹp như em ở trước mặt anh, mà anh không nhìn lấy một cái.”

“Bỏ đi, em không đùa với anh nữa, anh lo lắng cái gì chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.