Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 927: Chương 927: Anh tính làm thế nào cho tôi ngủ đây




Tất cả thành viên của Hang Sói cộng lại cũng chỉ chống đỡ được hai đến ba phút dưới tay Trần Hùng, hơn nữa là còn dưới tình huống Trần Hùng không dùng hết sức.

Mà bây giờ, Trần Hùng phải nghiêm túc hơn khi đối phó với Tám ngón tay điên, tuy chỉ đánh với một mình Tám ngón tay điên, nhưng anh ta đã kéo dài được thời gian dưới tay Trần Hùng gần năm phút.

Oành!

Cuối cùng, đến gần phút thứ sáu, Trần Hùng đấm một phát vào lòng ngực của Tám ngón tay điên, sau đó chỉ thấy Tám ngón tay điên bay ra ngoài như một quả đạn đại bác.

Cơ thể của anh ta đập mạnh vào bức tường ở phía sau, sau đó cả vách tường đều sụp xuống.

Tám ngón tay điên trực tiếp lăn ra bên ngoài Hang Sói.

Một đấm này, long trời lở đất!

Gây ra tiếng động lớn làm kinh động đến bầy sói bên ngoài, chỉ trong phút chốc mà tiếng sói tru đã vang vọng khắp Hang Sói.

Một đấm này, Trần Hùng đã sử dụng gần 60% sức mạnh của mình, dù cho có là một tên biến thái với cơ thể cường tráng như Thẩm Đại Lực, cũng sẽ bị chết ngay tại chỗ khi ăn phải một đấm này của Trần Hùng.

Nhưng mà dáng vẻ của Tám ngón tay điên dường như không bị sao cả, trước tiên là bò từ trên đất lên.

Thậm chí anh ta còn không chịu quá nhiều nội thương, trên khoé miệng cũng chỉ tràn ra một vết máu nhàn nhạt.

Trần Hùng bước ra khỏi Hang Sói từ lỗ thủng lúc nãy, giơ nắm đấm của mình lên lại muốn đánh tiếp, nhưng Tám ngón tay điên ở đằng kia lại cầu xin sự tha thứ một cách bất đắc dĩ.

“Trần Hùng, anh tạm tha cho tôi đi.”

“Không!”

Trần Hùng trực tiếp lắc đầu, nói: “Tám ngón tay điên, đây không phải là sức mạnh thực sự của anh, hôm nay tôi nhất định phải làm rõ, năm đó sư phụ đã truyền cho anh những gì.”

“Hàng Long Thập Bát Chưởng, Thụy Mộng La Hán, bộ võ này là của ông Tinh, sư phụ Tô Khất Nhi.”

Tám ngón tay điên trực tiếp ngã bài, anh ta thực sự không muốn tiếp tục đánh tiếp với Trần Hùng nữa.

Tuy nhiên, Trần Hùng lại lắc đầu nói: “Con mẹ nó anh nhất định là đang trêu chọc tôi.”

“Tôi không lừa anh, ông ấy đã dạy tôi cái Thụy Mộng La Hán này, sư phụ không nói cho tôi biết tên, nhưng tôi lại thích gọi nó là Hàng Long Thập Bát Chưởng.”

“Hơn nữa cái thứ đồ chơi này, chỉ dùng được khi ngủ.”

“Vậy nên anh sẽ cho tôi ngủ ngay bây giờ sao.”

Vừa dứt lời, Trần Hùng lại một lần nữa xông về phía Tám ngón tay điên.

Nhưng, Tám ngón tay điên lại không muốn đánh nhau với Trần Hùng, anh ta quay người bỏ chạy: “Trần Hùng, ông nội anh, tôi đây mới tỉnh ngủ, anh tính làm thế nào cho tôi ngủ đây?”

Hai người một trước một sau đuổi nhau gần mấy mét, cuối cùng hai người họ dừng lại trên một sườn núi nhỏ.

Tám ngón tay điên quả thật không đánh lại Trần Hùng, thậm chí có thể nói có chênh lệch rất lớn so với Trần Hùng, nhưng tốc độ của anh ta thì quả thực có thể so với Trần Hùng, dù sao trước đây lúc đi ăn xin cũng bị lũ chó hoang đuổi theo mà luyện thành tuyệt chiêu.

“Được rồi, anh đừng chạy, tôi sẽ không đuổi theo nữa.”

Sau một hồi chạy trốn, vốn tâm trạng của Trần Hùng đang nóng nảy lại đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Sau đó anh ngồi trên sườn núi nhỏ này, gió đêm thổi qua, sau đó châm một điếu thuốc.

Tám ngón tay điên bước đến chỗ của Trần Hùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.

“Cho tôi một điếu với.” Anh ta vẫy tay về phía Trần Hùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.