Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1577: Chương 1577: Bất thường




Mà trong lúc lơ đãng, Trần Hùng lại phát hiện một cô nữ sinh đại học vẫn luôn nhìn về phía bên này, hơn nữa vẻ mặt có chút quái lạ.

Cô ấy giống như có lời gì đó muốn nói với Trần Hùng, nhưng lại không dám nói?

Trần Hùng cảm thấy có gì đó không đúng, anh quay người lại, nhìn về phía nữ sinh viên kia hỏi: “Cô có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?”

Lời này vừa nói ra, nữ sinh viên kia ngẩn ra.

Mà tên đầu trọc hung thần ác sát ở bên cạnh đứng bật dậy, hắn ta hung tợn trừng mắt nhìn Trần Hùng, nói: “Nhóc con, lá gan không nhỏ đấy, muốn gạ gẫm em gái tao sao?”

Trần Hùng nhướng mày!

Đầu trọc tiếp tục nói: “Mẹ nó, còn nhìn em gái tao nữa, tao sẽ móc mắt mày ra.”

Trần Hùng nhíu chặt chân mày.

Anh là người đàng hoàng, chẳng thèm tính toán với loại kiến hôi như thế này, thế nhưng anh thật sự cảm nhận được cô gái kia có điều gì muốn nói với mình.

“Có lời gì, cô cứ nói đi!” Trần Hùng không để ý đến sự uy hiếp của đầu trọc, quay sang hỏi nữ sinh kia.

“Con mẹ nó mày xem lời nói của ông đây như gió thoảng bên tai có phải không?”

Đầu trọc đột nhiên trở nên phẫn nộ, gần như chỉ thẳng mũi Trần Hùng mắng.

Sắc mặt Trần Hùng trầm xuống, trong nháy mắt liền bắt được ngón tay của tên đầu trọc, dùng sức bẻ!

“A...”

Tên đầu trọc bị đau hét lên thảm thiết, tiếp theo cả người đều ngã ở trên bàn.

“Có chuyện thì nói.” Trần Hùng hỏi nữ sinh kia lần thứ ba.

“Không... Không có, mong anh thả anh tôi ra.”

Câu trả lời của cô gái khiến Trần Hùng ngẩn ra, tên đầu trọc còn la lớn: “Thả ra, buông ra, nó là em gái tao!”

Tiếng kêu thảm thiết của tên đầu trọc đã khiến hành khách của đoàn tàu chú ý, thậm chí nhân viên phục vụ cũng bị kinh động phải qua đây, lúc này Trần Hùng mới thả tên đầu trọc này ra.

Trên đầu trọc này thoạt nhìn hung ác độc địa kiêu ngạo, nhưng sự thật cũng chỉ là một tên mềm nắn rắn buông mà thôi, vừa bị Trần Hùng dạy dỗ cho một trận, hắn liền không dám kêu gào nữa, lúc nhìn về phía Trần Hùng, thậm chí trong mắt còn hiện lên vẻ sợ hãi.

“Thực sự không có việc gì?” Trần Hùng hỏi lần cuối cùng.

“Không có việc gì, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.” Nữ sinh viên lắc đầu, sau đó nhờ nhân viên đổi cho bọn họ một chỗ ngồi khác.

Nếu người ta đã không muốn nói, Trần Hùng cũng không hỏi nhiều, sau đó anh liền ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục xem phong cảnh bên ngoài.

Hơn mười phút sau, xe đã tới trạm cuối, sau khi xuống xe, Trần Hùng một đường đi ra khỏi trạm.

Thế nhưng, nữ sinh viên và tên đầu trọc kia vẫn luôn đi trước mặt Trần Hùng, căn bản không thể chạy khỏi tầm mắt của Trần Hùng.

Từ phía sau nhìn, Trần Hùng luôn cảm thấy nữ sinh kia có gì đó không đúng, người này lúc ngồi thoạt nhìn rất có khí chất, thế nhưng lúc đi lại có chút khom xuống, hơn nữa vẫn luôn ôm bụng của mình.

Cuối cùng, Trần Hùng thấy cô ấy hình như đột nhiên có chút không khống chế được, chạy nhanh về phía thùng rác cách đó không xa.

Tên đầu trọc đứng bên cạnh muốn ngăn, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.