Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1917: Chương 1917: Biến đổi




"Trần Hùng, con mẹ nó nhất định cậu sẽ hối hận.”

"Chắc chắn tôi sẽ trả thù cậu, cho cậu biết mùi thế nào là địa ngục thật sự.”

Dù hiện tại dáng vẻ của Trần Kỳ Lâm là như thế này, nhưng cậu ta vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo, nhưng lúc thấy Trần Hùng bước vào thì cậu ta lại trở nên hung tợn.

Nhưng so với hôm qua, giọng nói của Trần Kỳ Lâm bây giờ yếu ớt hơn rất nhiều.

Trần Hùng hít sâu một hơi, sau đó lùi ra ngoài, trực tiếp đóng cửa phòng lại.

Trần Kỳ Lâm bị làm thành thế này, trái tim của Trần Hùng lại không dao động quá lớn, dẫu sao thì đã đi đến bước đó rồi, bọn họ đã đến mức không chết không ngừng rồi.

Chỉ là tên tiến sĩ này cũng quá điên cuồng.

"Tiến Sĩ.” Trần Hùng gọi một tiếng.

Tên đó lập tức chạy ra từ trong phòng: “Có đây, đại ca.”

Bốp!

Trần Hùng đá một cái, đạp cho tiến sĩ bay ra tới bảy tám mét, sau đó xách anh ta lên như xách gà con, tiện thể lấy một viên thuốc màu đen từ trong người ra nhét vào miệng anh ta.

“Anh... anh cho tôi ăn cái gì?” Vẻ mặt tiến sĩ hoảng sợ.

Trần Hùng trả lời: “Thuốc xuyên tim, tôi tiện tay phối ra, mỗi ba tháng anh phải dùng thuốc giải chuyên dụng mà tôi chế ra cho anh, nếu không anh sẽ xuyên tim mà chết.”

Tiến Sĩ bị dọa mặt đầy mồ hôi, nói: “Đại ca, tôi toàn tâm toàn ý phục vụ vì anh, sao anh lại đối xử với tôi như thế?”

"Gió chiều nào lay chiều đấy như anh sẽ không toàn tâm toàn ý phục vụ bất kỳ ai cả.”

Trần Hùng nói: “Tiếp theo đây tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài, bên đó sẽ có người đến đón anh, hơn nữa đặc biệt thành lập một phòng thí nghiệm cho anh, anh cứ yên tâm ở bên đó, chuyên môn nghiên cứu nhện đỏ siêu cấp cho tôi, cùng với máu của tôi!”

Tiến Sĩ tỏ vẻ không hiểu, mà Trần Hùng cũng không giải thích nhiều, bởi vì sau khi tiến sĩ ra nước ngoài, gặp được tiến sĩ Mark rồi, tự nhiên sẽ biết được rốt cuộc Trần Hùng muốn anh ta làm cái gì.

Dù tên tiến sĩ này không đáng tin cậy, nhưng lại vô cùng có trình độ trong việc nghiên cứu nhện đỏ siêu cấp.

Thế nên Trần Hùng không định giết anh ta, giữ tên này lại có giá trị lợi dụng không nhỏ.

Để anh ta nghiên cứu nhện đỏ chỉ là thứ yếu, điều Trần Hùng thực sự muốn anh ta làm là ra nước ngoài phối hợp với tiến sĩ Mark để nghiên cứu rốt cuộc máu của Trần Hùng có gì khác lạ, tại sao máu đó lại khiến anh mất kiểm soát.

Dù trước mắt Trần Hùng vẫn còn có thể kiểm soát chính mình, nhưng trong lòng anh vẫn có dự cảm không tốt, nếu như mình cứ tiếp tục phát triển tiếp như bây giờ thì sẽ có một ngày anh sẽ đến mức không thể kiểm soát chính mình.

Trần Hùng nhìn về phía tiến sĩ hỏi: “Anh tên là gì?”

“Tiến Sĩ.” Tiến Sĩ trả lời.

“Tên thật.”

“Trương... Trương Bác...”

“Ừ.” Trần Hùng gật đầu nói: “Trương Bác đúng không, kể từ bây giờ, mạng sống của anh nằm trong tay tôi, muốn giữ mạng thì anh phải làm theo lời tôi nói.”

"Đương nhiên là anh muốn tự mình tìm thuốc giải cũng được, nhưng tôi cũng có thể rất có trách nhiệm mà nói cho anh biết, thuốc mà Trần Hùng tôi chế ra, ngoại trừ tôi thì không có bất kỳ ai có thể chế ra thuốc giải được.”

"Vâng... vâng vâng vâng.” Tiến Sĩ gật đầu liên tiếp, lúc này anh ta mới coi như là biết được sự kinh khủng thực sự của Trần Hùng: "Anh yên tâm đi đại ca, chắc chắn tôi sẽ ra vào biển lửa vì anh, tuyệt đối không dám hai lòng.”

Tiến Sĩ thật sự sợ Trần Hùng, bởi vì anh ta cho rằng, so với em trai bị bệnh thần kinh cùng cha khác mẹ của anh ta, Trần Hùng hoàn toàn hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.