Thế nhưng hiện tại hai người này lại làm điều ngược lại.
Tại thời điểm này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, trong mắt còn có ngấn nước lấp lánh.
''Trần Hùng.''
Cuối cùng Lâm Ngọc Ngân cũng nhịn không được mà bước nhanh về phía Trần Hùng.
Ba.
Trần Hùng vỗ một cái vào cái mông đang mặc chiếc váy siêu ngắn của Lâm Ngọc Ngân, cực kỳ co dãn.
A!
Lâm Ngọc Ngân yêu kiều kêu lên một tiếng, vẻ mặt giận hờn nhìn về phía Trần Hùng: ''Anh làm gì vậy?''
''Gọi chồng.''
Trần Hùng cau mày, rất nghiêm túc nói với Lâm Ngọc Ngân: ''Tại sao lúc nào cũng không nhớ?''
Gương mặt thanh tú của Lâm Ngọc Ngân đỏ bừng, bĩu môi: ''Chồng thối, suốt ngày bắt nạt em.''
Sau đó Lâm Ngọc Ngân lại chui thẳng vào lòng Trần Hùng: ''Chồng à, cuối cùng anh cũng về rồi, em lo chết mất.''
Trần Hùng ôm chặt Lâm Ngọc Ngân vào lòng, hai người ở ngoài cửa biệt thự ôm nhau rất lâu.
Sau đó Trần Hùng trực tiếp bế Lâm Ngọc Ngân lên theo kiểu công chúa, ôm cô đến hoa viên ngoài trời trên tầng hai của biệt thự.
Bên trong hoa viên sớm đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn với ánh nến, xung quanh còn treo cả đèn màu, làm cho bầu không khí trở nên ấm áp lãng mạn.
Trên không trung, biển sao đầy trời, ánh trăng sáng ngời, xung quanh rộn tiếng côn trùng, bên dưới, còn có thể nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ của cả thành phố Bình Minh.
Trong phút chốc, Lâm Ngọc Ngân có chút ngây người.
''Em ngẩn người ở đây làm gì vậy?''
Trần Hùng giúp Lâm Ngọc Ngân ngồi xuống, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô.
Tiếp theo đó, Trần Hùng lại ngồi xuống chỗ đối diện của Lâm Ngọc Ngân, rót cho cô một ít rượu vang: ''Ngọc Ngân, chúc mừng Ngọc Thanh đã mở được chi nhánh ở tỉnh thành, chúng ta cạn ly.''
''Cảm ơn anh, chồng của em.''
Lâm Ngọc Ngân rất ít khi uống rượu, nhưng mà lúc này, cô lại uống hết rượu ở trong ly.
Lâm Ngọc Ngân uống rượu nên cả khuôn mặt đỏ bừng lên, Trần Hùng nhìn rất thích thú.
''Anh cũng cảm ơn em, vợ của anh.''
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cụng ly: “Cảm ơn em đã chờ anh sáu năm, cảm ơn em đã sinh cho anh cô con gái đáng yêu như Thanh Thảo, cảm ơn em đã cho anh một ngôi nhà ấm áp, cảm ơn em đã phó thác nửa đời sau của mình cho anh.''
Lâm Ngọc Ngân bật cười một tiếng: ''Anh nói làm em nổi hết cả da gà rồi này.''
''Anh nói thật lòng mà.''
Trần Hùng đứng dậy, đem Lâm Ngọc Ngân ôm vào trong lòng: ''Có em, có Thanh Thảo thật tốt.''
Dưới ánh sao và ánh sáng của ngọn nến, tất cả đều thật lãng mạn và tốt đẹp.
Tối nay, Trần Hùng uống không ít, Lâm Ngọc Ngân thì trực tiếp uống đến say. Sau đó Lâm Ngọc Ngân liền nằm trong lòng Trần Hùng mà ngủ say sưa.
Trần Hùng lo lắng Lâm Ngọc Ngân bị nhiễm lạnh, nên ôm cô lên rồi đi xuống phòng ở dưới tầng.