Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 446: Chương 446: Chị ly hôn với Trần Hùng đi




“Vì vậy, nếu tôi muốn gả cho Trần Hùng đó, tôi đương nhiên phải tìm vợ của anh ấy trước, thảo luận với cô ấy trước, và yêu cầu cô ấy nhường Trần Hùng cho tôi.”

Đao Kiệt ở bên chỉ cảm thấy da đầu râm ran. Khuôn mặt đầy bất lực.

“Cô chủ, cô có chắc là có thể thảo luận loại chuyện này không?”

“Ngươi không sợ người ta trực tiếp đá văng cô ra sao?”

Lúc này, Lâm Ngọc Ngân vừa đến công ty, đang chuẩn bị thu xếp tài liệu và bàn công việc kinh doanh với vị khách hàng quan trọng đó.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong phòng làm việc của Lâm Ngọc Ngân vang lên.

“Cô Ngân, nhân viên bảo vệ ở cửa nói rằng có người từ tỉnh lỵ đến tìm cô, có nên cho họ vào không.”

Lâm Ngọc Ngân sửng sốt, vội vàng nói: “Mau mời bọn họ vào. Đây là đối tác rất quan trọng của tôi.”

Đúng vậy, vị khách mà Lâm Ngọc Ngân sẽ gặp hôm nay đến từ tỉnh lỵ.

Bây giờ tập đoàn Ngọc Thanh đã đặt nền móng vững chắc ở thành phố Bình Minh, và tình hình của thương hiệu mới cũng rất tốt.

Vì vậy, để Ngọc Thanh mở rộng hơn và mạnh hơn, Lâm Ngọc Ngân phải tìm cách đưa hoạt động kinh doanh của tập đoàn Ngọc Thanh vươn tới tỉnh lỵ.

Chỉ sau khi làm được tới tỉnh lỵ, tập đoàn Ngọc Thanh mới có thể tiếp tục phát triển theo hướng cao hơn. Cửa văn phòng của Lâm Ngọc Ngân được mở ra.

Tuy nhiên, điều khiển Lâm Ngọc Ngân ngạc nhiên là, người bước vào, đó không phải là đối tác mà cô muốn gặp.

Mà là Viễn Quân Dao và Đạo Kiệt.

“Sao lại là mọi người?”

Lâm Ngọc Ngân tỏ vẻ ngạc nhiên.

Không chỉ Lâm Ngọc Ngân ngạc nhiên, mà con người của Viễn Quân Dao và Đao Kiệt ở đối diện cũng co rút lại. Họ không ngờ rằng người phụ nữ họ vừa giúp đỡ trên đường vừa rồi thực sự lại là chủ tịch tập đoàn Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Ngân.

Nói ra, hiện giờ họ là tình địch của nhau.

“Cô có phải là Lâm Ngọc Ngân không?”

Viễn Quân Dao nhìn Lâm Ngọc Ngân với đôi mắt đẹp và trong veo, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá.

Trên gương mặt thanh tú ấy, cơ mặt khẽ giật giật.

“Cô đây là? Đặc biệt tới đây tìm tôi sao?”

“Đúng vậy, tôi là Lâm Ngọc Hân.”

“Đúng vậy, tôi đặc biệt tới tìm cô.”

Sau một thoáng ngạc nhiên, khuôn mặt của Viễn Quân Dao nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

Sau đó, cô ấy tiếp tục: “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Viễn Quân Dao và tôi đến từ tỉnh lỵ”

“Nhưng tôi đến tìm cô, không phải là bởi vì chuyện ban nãy cô bị ăn vạ, mà là có chuyện khác.”

Lâm Ngọc Ngân sửng sốt, trước đây cô chưa bao giờ nghe nói về Viễn Quân Dao, trong các tên của các đối tác của tập đoàn Ngọc Thanh, cũng không có.

Cô hơi khó hiểu.

“Cô Dao, cô tới đây tìm tôi, là vì chuyện gì?”

Lâm Ngọc Ngân có ấn tượng tốt về Viễn Quân Dao, cô một bên trả lời Viễn Quân Dao và Đạo Kiệt, một bên nhiệt tình dót nước cho họ.

Viễn Quân Dao không có ý định ngồi xuống, nói: “Vì vừa rồi chúng ta đều đã gặp nhau rồi, vậy thì tôi và cô cũng coi như là duyên phận.”

“Hình như cô hơn tôi hai tuổi, nên tôi sẽ gọi cô một tiếng chị Ngọc Hân”

“Mục đích tôi tới tìm chị thật ra cũng không có gì to tát. Đó là lần trước, chồng chị, Trần Hùng, đã chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi.”

“Mẹ tôi rất thích anh ấy, mà tôi, vừa hay đã từng thế rằng, ai chữa được bệnh của mẹ tôi, tôi sẽ lấy người đó.

“Cho nên chị Ngọc Hân, tôi đến tìm chị chỉ để bàn chuyện này với chị. Chị ly hôn với Trần Hùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.