Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 131: Chương 131




Binh!

Bầu yên tĩnh chết chóc, dường như một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy rất rõ vậy.

Thẩm Anh bàng hoàng ba giây, Lương Mỹ Ngọc ngây ngốc tại chỗ, thậm chí Lực Đồng ở bên cạnh cũng mở to mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Chuyện này…

Con mẹ nó, khoa trương quá rồi thì phải?

Ngay cả Thiết Chiến đang mất hết sức lực nằm dưới đất dường như cũng đột nhiên mở to mắt, sau đó hai chân ông ta đạp một cái.

Bộp..

Thẩm Anh vội vàng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu với Trần Hùng.

“Anh Trần Hùng, vừa nãy Thẩm Anh tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vẫn mong anh tha thứ cho tôi.”

“Xin anh, xin anh cứu nhà họ Thẩm chúng tôi!”

Trần Hùng đứng dậy, anh híp mắt nhìn Lực Đồng ở bên kia.

Cái nhìn này khiến Lực Đồng cảm thấy giống như bị thú dữ ác quái nhìn chằm chằm vậy.

Vừa nãy Thiết Chiến dùng toàn bộ sức lực nhưng không thể đánh bại được Lực Đồng, nhưng Trần Hùng lại giống như có mắt thần, cái nhìn của anh khiến anh ta liên tục lùi về sau.

“Tôi là con của nhà…” Lực Đồng hình như sợ rồi, anh ta gần như muốn tự báo ra gia cảnh của mình cho Trần Hùng biết…

Mà một câu này của anh ta còn chưa nói xong thì Trần Hùng đã động tay rồi.

Bốp…

Một quyền nhanh như gió lốc, đập mạnh vào lồng ngực Lực Đồng.

Đối phương thậm chí còn chưa có phản ứng gì, cả người cứ thế bị hất văng ra ха.

Lực Đồng còn chưa kịp rơi xuống đất, Trần Hùng đã đuổi theo anh ta.

Lại thêm một quyền nữa khiến anh ta đập thẳng xuống đất.

Lực Đồng nằm trên mặt đất, một loạt những đòn tấn công mạnh mẽ liên tiếp ập tới.

Anh ta thậm chí còn chưa kịp kêu gào, đòn đánh của Trần Hùng đã rơi xuống như vũ bão.

Răng rắc… răng rắc…

Đó là tiếng xương cốt bị đánh gãy, nghe thấy thôi cũng khiến người ta nổi cả da gà.

Mấy giây sau, xương trên người Lực Đồng gần như đều bị Trần Hùng đánh gãy hết, sau đó anh ta bị nhấc dậy.

Trần Hùng dùng sức ném một cái, giống như ném một con chó chết ra ngoài cửa.

Cả quá trình chưa tới mười giây!

Trần Hùng vỗ hai tay, quay người nhìn về phía Lương Mỹ Ngọc sớm đã ngây ngốc hóa đá tại chỗ, nói: “Lương Mỹ Ngọc, ân tình này tôi trả cho bà rồi đấy.”

Lương Mỹ Ngọc và Thẩm Anh hoàn toàn ngỡ ngàng.

Chuyện này, chuyện này đều là sự thật sao?

Lực Đồng vừa nãy chỉ dùng một quyền đánh bại Thiết Chiến, ra tay như ác ma kia cứ thế thua rồi?

Ở trước mặt Trần Hùng, ngay cả cơ hội ra tay anh ta cũng không có.

Tất cả chuyện này đều là sự thật?

Khi Lương Mỹ Ngọc và Thẩm Anh nhận thức được mọi chuyện, Trần Hùng đã quay người đi ra ngoài cửa rồi.

Thẩm Anh kích động, vội vàng đuổi theo: “Anh Hùng xin hãy dừng bước.”

“Còn chuyện gì nữa?”

Thẩm Anh vội vàng quỳ xuống trước mặt Trần Hùng, cảm kích nói: “Cảm ơn anh Hùng đã cứu chúng tôi một mạng.”

“Thế nhưng anh Hùng, mặc dù anh đã đánh bại tên Lực Đồng này nhưng Lục Đỉnh Thiên vẫn còn ở đây, bên cạnh ông ta không chỉ có một cao thủ là Lực Đồng.”

“Hai ngày nữa là tết Đoan ngọ, mà mỗi dịp tết Đoan ngọ, thành phố Lâm Giang chúng tôi đều tổ chức một cuộc thi đấu võ.”

“Thành Phố Lâm Giang là thành phố đi đầu về võ thuật, vậy nên chúng tôi quyết định mọi việc đều thích dùng cách thức thi đấu đánh võ.”

“Tới khi đó, Lục Đỉnh Thiên chắc chắn sẽ viện cơ thi đấu vào tết Đoan ngọ mà làm khó liên thủ thành phố Lâm Giang chúng tôi, tôi mong anh ra tay, giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này!”

Trần Hùng cười, lạnh lùng nói: “Sao tôi phải giúp ông?”

“Chuyện này…” Thẩm Anh nhất thời cứng giọng, phải đấy, dựa vào đâu mà người ta phải giúp anh ta?

Vừa nãy anh ta còn xem thường người ta nữa mà.

“Anh Hùng, nếu như anh giúp chúng tôi, mong anh cứ ra giá, bất kể là bao nhiêu tiền liên minh Lâm Giang chúng tôi cũng sẽ trả đủ cho anh.”

“Tôi không thiếu tiền.” Trần Hùng lạnh lùng nói một câu, sau đó nhấc chân, chuẩn bị rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.