Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 142: Chương 142




Việc này không chỉ đánh vào mặt mũi nhà họ Nguyễn mà còn đang đánh vào mặt mũi toàn bộ liên minh thành phố Lâm Giang.

Trần Hùng là người đầu tiên đứng dậy, chỉ vào Lý Phượng mắng: “Cô là gái điểm hay sao, chuyện này là có ý gì?”

“Nguyễn Văn Hạo vừa mới chết, cô liền đi theo ôm ấp kẻ thù, con mẹ nó, cô còn biết xấu hổ hay không?”

Đối với sự quát mắng của Trần Hùng, Lý Phượng cũng không cảm thấy mình vô liêm sỉ.

Cô ta uốn éo cơ thể khiêu gợi của chính mình làm nũng trong lòng Lục Đỉnh Thiên: “Anh Thiên, anh xem ông ta kìa, lại dám mắng người ta.”

Lục Đỉnh Thiên cười ha ha, trắng trợn bóp một cái vào vị trí nào đó của Lý Phượng, cười nói: “Đừng sợ, một lát nữa anh giúp em xả giận.” Nói xong, Lục Đỉnh Thiên híp mắt nhìn về phía Trần Hùng bên này, nói: “Bây giờ, không chỉ có Lý Phượng là người của tôi, toàn bộ nhà họ Tiền cũng phải khuất phục dưới chân tôi.”

“Trần Hùng, đã lâu không gặp.”

“Năm đó, bốn gia tộc lớn các người dẫn đầu chuyện kết thành liên minh, đuổi tôi ra khỏi thành phố Lâm Giang.”

“Chuyện lúc đó, anh còn nhớ không?”

“Hôm nay, Lục Đỉnh Thiên tôi đã trở về.”

Mấy người Trần Hùng hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ không nghĩ đến nhanh như vậy mà nhà họ Tiền – một trong bốn gia tộc lớn cũng đã bị người ta hoàn toàn nắm quyền.

Lục Đỉnh Thiên đã có được quyền kiểm soát.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Lúc này, một người đàn ông toàn thân mặc áo vải đứng sau lưng Lục Đỉnh Thiên bước ra, khuôn mặt hắn ta vô cùng tàn bạo.

Trên người hắn tràn ngập một loại khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Hắn bước tới một bước, chỉ đứng ở đó cũng khiến người ta cảm giác như một con thú hoang dại đi ra từ trong đám người.

Thậm chí ngay cả Hứa Hoàng Nam bên cạnh Hồng Vũ khi đối mặt với một người như vậy cũng có chút sợ hãi trong lòng.

“Là ai đã đánh chết người anh em của tôi, giao kẻ đó ra đây.”

“Bằng không tôi giết cả nhà Trần Hùng.” Hai câu nói, khí thế như hổ dữ, khiến cho Trần Hùng lo sợ.

Ngay cả Liễu Hồng Ngọc cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Phía sau, những đại diện khác trong liên minh ai nấy đều biến sắc.

Trên người kẻ này tản ra một thứ hơi thở bá đạo, thật sự khiến người khác sợ hãi.

“Cậu Long, trước tiên lui lại cho tôi, đừng doạ tôm tép bọn họ hoảng sợ.”

“Chốc lát nữa thi đấu võ đài, cậu tha hồ mà phát huy.”

Lục Đỉnh Thiên đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng rít một hơi, mỉm cười nhìn đám người Trần Hùng nói: “Ngày hôm nay tôi sẽ từ từ tính toán chuyện năm đó với các người.”

“Có điều trước đó thì tôi có thể cho các người một cơ hội.”

“Hiện tại, liên minh thành phố Lâm Giang có chấp nhận phục tùng tôi hay không?”

“Nếu có, bây giờ tôi có thể tạm thời dừng lại, chuyện năm xưa xem như tôi xử lý nhẹ tay một chút.”

“Bằng không, chờ một hồi tôi nắm quyền kiểm soát toàn bộ thành phố Lâm Giang, món nợ năm xưa tôi sẽ đòi lại gấp đôi!”

Giọng điệu Lục Đỉnh Thiên bá đạo, khí thế toàn thân cũng cực kỳ mạnh bạo.

Không hổ là một trong Ngũ Hổ Tướng của nhà họ Hạ, so với tên đầu sỏ ác ôn đơn thuần tám năm trước thì bây giờ Lục Đỉnh Thiên không biết mạnh hơn đến bao nhiêu lần.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng nghiêm nghi.

Có rất nhiều đại diện trong liên minh phía bên này cũng bắt đầu dao động.

Rất nhanh thì có một người từ phía sau Trần Hùng đi ra.

“Tôi đại diện nhà họ Dương đồng ý quy thuận anh Lục, hi vọng anh Lục không so đo hiềm khích lúc trước, bỏ qua cho nhà họ Dương chúng tôi.”

“Sau này dù có làm trâu làm ngựa, chúng tôi cũng không dám oán hận một câu.’ “Tôi đại diện tập đoàn Thiên Đỉnh cũng đồng ý quy thuận anh Lục, năm đó là do bốn gia tộc lớn buộc chúng tôi gia nhập liên minh, bọn họ mặc kệ chúng tôi có đồng ý hay không.”

“Tôi đại diện bất động sản Húc Tùng cũng đồng ý quy thuận anh Lục, kính xin anh Lục có thể nhẹ tay với chúng tôi.

“Tôi đại diện nhà họ Uông đồng ý quy thuận anh Lục. Sau này nhà họ Uông chúng tôi chính là con chó trung thành của anh Lục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.