Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 197: Chương 197




Nhà họ Hàn!

Hai chữ này chắc chắn là một quả bom nặng ký, nháy mắt đã nổ tung một trận tại đây khiến đầu óc của mỗi người đều choáng váng.

Không chỉ có Trương Gia Bảo trợn tròn mắt.

Trương Tuấn Dương ở một bên cũng đang ngây dại.

Nhà họ Hàn? Nhà họ Hàn của thành phố Khánh?

Nhà họ Hàn luôn đứng đầu về ngành bất động sản ở thành phố Khánh, thậm chí có thể cùng nhà họ Đường Long ở thành phố Khánh sánh vai.

Chuyện này, sao có thể chứ?

Tu Nhiên Gian, Trương Tuấn Dương cùng với Trương Gia Bảo giống như rơi vào hầm bằng vậy. Bọn họ chỉ cảm thấy mỗi một sợi lông tơ trên cơ thể đều đang dựng đứng lên.

Về phần đám người nhà họ Lâm cũng là hết sức kinh ngạc.

Nhưng bọn họ kinh ngạc từ lúc Hàn Vũ bắt đầu bước vào cửa rồi.

Bởi vì sáu năm trước Hàn Vũ đã cùng Lâm Ngọc Ngân đính hôn cho nên mỗi người của nhà họ Lâm đều biết anh ta.

Năm đó nhà họ Lâm thiếu chút nữa là đã leo lên được vị trí gia đình lớn giống như nhà họ Hàn rồi, lên cao huy hoàng, mong muốn sắp đạt thành.

Lại không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt, Lâm Ngọc Ngân lại gây ra vụ Xì-căng-đan lớn như vậy dẫn đến nhà họ Hàn từ hôn.

Cho nên sáu năm sau, cả đám người nhà họ Lâm này mới có thành kiến sâu sắc như vậy với Lâm Ngọc Ngân.

Dù sao bọn họ cũng cho rằng sáu năm trước là do một tay Lâm Ngọc Ngân đã hủy diệt huy hoàng của cả nhà họ Lâm.

Lại càng không nghĩ tới sáu năm sau Hàn Vũ lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mắt họ.

Chỉ là tất cả những điều này xảy đến quá đột ngột, thế cho nên đám người nhà họ Lâm lúc này mới kịp phản ứng.

“Xin hỏi người anh em này, cha của anh là?”

Trương Tuấn Dương hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp, trước tiên hỏi.

“Hàn Khoa”

Hai chữ này khiến toàn thân của Trương Tuấn Dương mềm nhũn.

Hàn Khoa, trùm bất động sản của thành phố Khánh, Hàn Khoa, người làm chủ của nhà họ Hàn.

Chuyện này.

“Cậu Hàn, cậu xem hợp đồng này, cũng không phải là chúng tôi cưỡng ép gì nhà họ Lâm đâu”.

“Có đầy đủ pháp lý, anh xem, chúng tôi có thể thêm tiền mà.”

Thịch. Hàn Vũ đá một cước vào bụng trên của Trương Tuấn Dương, những tên đàn ông cao to bên cạnh im như thóc, không dám động đậy một chút nào.

“Cho ông thể diện phải không?”

“Dám mặc cả với tôi?”

“Hôm nay tại đây, Hàn Vũ tôi làm chủ cho bạn gái, mảnh đất kia đem bày ra đây, có dũng khí thì các người cứ đến lấy đi.”

Sắc mặt của Trương Tuấn Dương và Trương Gia Bảo như tro tàn.

Lấy!

Bọn họ dám sao?

Trừ phi Bách Thảo Đường nhà họ Trương không muốn tiếp tục mở cửa ở thành phố Khánh này nữa.

Dựa vào bối cảnh và thực lực hùng mạnh của nhà họ Hàn, một câu nói của người ta cũng khiến cho Bách Thảo Đường nhà họ Trương tan thành mây khói.

Lại càng không cần nói, nhà họ Hàn còn có một Triệu Xuyên Hổ kia chống lưng.

Làm không tốt, mạng cũng mất.

“Hợp đồng cho vay bảy mươi tỷ kia để lại.”

“Cút cho tôi”

Trương Tuấn Dương cùng Trương Gia Bảo nào dám phản bác, chỉ có thể nghiến răng nhịn nhục.

Bọn họ không dám không theo, để lại hợp đồng cho vay bảy mươi tỷ, mặt mày xám ngoét chạy mất dạng.

“Chồng ơi, anh thật giỏi quái”

Lâm Tú Minh cực kỳ vui vẻ, vừa cười vừa hôn lên mặt Hàn Vũ một cái.

Hàn Vũ cười ha ha một tiếng, nói: “Chút chuyện nhỏ mà thôi.”

Theo sau là đám người nhà họ Lâm mặt mày vui vẻ, lúc nấy đối với Lâm Tú Minh đã tỏ ý khinh bỉ không sót một chút nào.

Giờ lại đổi thành a dua nịnh hót không ngứới.

“Cậu Hàn, mau lại đây ngồi, đừng đứng như vậy chứ.”

“Còn Tú Minh, con cũng lại đây ngồi đi, ngồi cùng cậu Hàn này.”

Chu Lệ Bình là người đầu tiên nghênh tiếp bọn họ, vẻ mặt nịnh nọt.

Đồng thời còn nói nhỏ với Lâm Tú Minh: “Tú Minh, con đúng là phượng hoàng của nhà họ Lâm chúng ta.”

“Chúng ta đã nói rồi mà, chuyện trong nhà này chỉ có con mới có thể giải quyết.

“Đúng đúng đúng, Tú Minh của chúng ta thật sự quá xuất sắc rồi.”

Những người khác của nhà họ Lâm cũng liên tiếp nịnh hót theo, từng người từng người hận không thể dùng hết những từ ngữ hoa lệ trau chuốt nhất mà mình biết để dát lên người Lâm Tú Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.