Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 199: Chương 199




Căm phẫn, cảm giác giống như là tia chớp muốn xé toạc đám mây trên bầu trời vậy.

Lâm Tú Minh cuối cùng không chịu được nữa, đá Hàn Vũ một đạp bay ra ngoài.

Đang lúc cao hứng lại bị Lâm Tú Minh làm cho tỉnh mộng.

Anh ta giống như bị tạt một chậu nước lạnh, cảm xúc nhiệt tình ban nãy đã bị dập tắt.

Đổi lại là vô cùng tức giận: “Lâm Tú Minh, cô bị bệnh gì vậy?”

Hai tròng mắt của Hàn Vũ đỏ au, gương mặt méo mó.

Lâm Tú Minh càng tức giận đến run rẩy.

“Hàn Vũ, đồ súc sinh.” Trong lúc nhất thời, Hàn Vũ còn chưa kịp phản ứng gì, nghĩ người đàn bà này bị bệnh thần kinh hay sao vậy.

“Cô có ý gì?”

“Anh tại sao lại kêu tên Lâm Ngọc Ngân?”

Lâm Tú Minh phẫn nộ nói: “Tôi mới là bạn gái của anh, anh nói đi, tại sao lại kêu tên Lâm Ngọc Ngân?”

“Nói mau!”

Giọng điệu của cô ta the thé chói tai, càng nói càng kích động.

Cô ta bắt đầu cào xé tóc của mình, càng cực kỳ giống như một mụ điên.

“Hàn Vũ, anh nói anh yêu tôi, còn muốn kết hôn với tôi.”

“Anh gạt tôi đúng không, anh chỉ xem tôi như hình bóng của Lâm Ngọc Ngân mà thôi.”

“Anh…anh đúng thật là đồ súc sinh”

Lâm Tú Minh càng nói càng kích động, đến cuối cùng cô ta thậm chí còn dùng những móng tay sắc nhọn của mình tự cào cho cánh tay rớm máu.

Làm cho Hàn Vũ bị dọa một phen.

Người đàn bà này có bệnh thần kinh sao?

Ba Hàn Vũ tát một bạt tai vào mặt Lâm Tú Minh.

Lâm Tú Minh hai mắt đỏ au, trừng trừng nhìn Hàn Vũ: “Anh lại còn dám đánh tôi?”

Ba Lại là một bạt tai nữa, Hàn Vũ cũng lộ nguyên hình rồi, dưới vẻ bề ngoài lịch sự nhã nhặn đó lại chính là một tên dã thú. “Ha ha, Lâm Tú Minh, cô nói đúng rồi đó, tôi chính là đang chơi đùa với cô, xem cô như Lâm Ngọc Ngân mà thôi.”

“Cưới cô về, cô nghĩ có thể sao? Cô đang suy nghĩ cái gì vậy, cô mà cũng xứng làm vợ của Hàn Vũ này hả?”

Lâm Tú Minh ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ.

Giờ phút này, không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi tâm trạng của cô ta.

Cô ta quá ngây thơ rồi, thật sự quá ngây thơ rồi.

Cô ta lại còn ảo tưởng rằng bản thân có thể gả vào nhà quyền quý, trở thành bà hoàng của thành phố Khánh nữa chứ.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự quá buồn cười rồi. Bản thân mình ở trong mắt người khác chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.

“Thật là mất hứng mà.”

Hàn Vũ mặc quần áo xong liền đứng lên, khi đang chơi mà bị phá đám, anh ta không còn hứng thú gì với người đàn bà này nữa.

“Lâm Tú Minh, hôm nay cô khiến cho tôi cực kỳ không vui.”

“Cho nên, nếu như tối nay tôi trở về mà ngủ không được thì ngày mai nhà họ Lâm mấy người sẽ phải gặp chuyện xấu đó.”

Sau khi bỏ lại những lời này, Hàn Vũ liền ra khỏi cửa đi mất.

Những lời này của Hàn Vũ là có ý gì?

Thật sự quá kinh khủng rồi!

Một câu nói của anh ta có thể đủ cho Trương Tuấn Dương cùng Trương Gia Bảo từ bỏ ý định giành giật miếng đất Nam Sơn Bình của nhà họ Lâm rồi.

Một câu nói tương tự cũng có thể khiến cho nhà họ Lâm lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.

Nếu như Hàn Vũ thật sự muốn gây khó dễ cho nhà họ Lâm, vậy thì coi như xong đời rồi.

Lâm Tú Minh bị dọa sợ tới mức hoang mang.

Buổi chiều nay, người của nhà họ Lâm mới tâng bốc cô thành phượng hoàng, nếu ngày mai Hàn Vũ mà trở mặt, vậy Lâm Tú Minh cô sẽ mất đi tất cả.

“Hàn Vũ, anh đừng đi.”

“Xin lỗi, em sai rồi, em không cần trong lòng anh có em, anh muốn xem em là cái gì cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.