Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 217: Chương 217




Không lời nào có thể diễn tả được tâm trạng của Triệu Văn Tuấn lúc này. Kinh hoàng, tức giận đủ mọi cảm xúc lẫn lộn.

Tên Trần Hùng này, quá điên rồ rồi, thực sự là quá điên rồ rồi.

Anh ta thậm chí còn không đẻ lại cho Triệu Văn Tuấn bất kỳ chỗ nào để thương lượng, anh ta cứ thế trực tiếp trước mặt ông, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, đánh thuộc hạ đứng đầu của ông thành tàn phế.

Điều này chẳng khác nào Trần Hùng trước mặt Triệu Văn Tuấn sỉ nhục vợ của ông.

“Trần Hùng, tao phải giết mày, nhất định phải giết mày.”

Mặc dù Triệu Văn Tuấn con người này hung dữ, tính tình nóng nảy, nhưng ông ta đối với anh em của mình thật không còn gì để nói.

Nếu không, Đình Dũng đám người này sẽ không khăng khăng một mình hy sinh vì ông ta.

Loại tức giận này, tuyệt đối không thể giả bộ.

“Những lời độc ác này ai cũng đều có thể nói được, tôi đã goi video cho ông, thì sẽ không bao giờ lo lắng về việc ông đến tìm tôi.”

“Triệu Văn Tuấn, trò chơi hay này mới chỉ vừa bắt đầu thôi!”

Vừa nói xong, Trần Hùng lại đi về phía một tên thuộc hạ khác của Triệu Văn Tuấn.

Thủ đoạn tương tự như vậy, cả khu vui chơi Tân Cương tràn ngập trong sự tuyệt vọng và tiếng gào thét không ngừng.

Trong thời gian mười phút đồng hồ, Trần Hùng liên tiếp phế đi ba người, sau đó anh nói với đám người đầu trọc: “Mỗi người một tên, cố gắng đừng đánh chết họ.”

Đám người đầu trọc đều cảm thấy ngứa ran da đầu, thủ đoạn của Trần Hùng, dọa bọn họ không nhẹ.

Bọn họ rất vui mừng mình không phải là kẻ thù của Trần Hùng.

Thế là, tiếng gào thét thê thảm lại tiếp tục vàng lên, cả khu vui chơi Tân Cương này giống như trở thành nhà ngục.

Phải mất nửa tiếng sau, những tiếng gào thét này mới dừng lại.

Đình Dũng và mười mấy tên đàn ông lực lưỡng kia như bùn nằm bẹp dưới đất, có mấy tên lúc đó bị đánh chết, đồng thời cũng có không ít người bị đánh cho ngất đi.

Những người còn có thể giữ được chút ý thức rõ ràng, trên mặt đều là sự hoảng sợ và tuyệt vọng.

Cuộc gọi video vẫn chưa hề tắt, Triệu Văn Tuấn bên kia, trên mặt đã không còn bất kỳ biểu cảm gì.

Ông ta ngồi trên sofa ở nhà, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, lúc này chiếc gạt tàn sớm đã đầy tàn thuốc.

Mà Nhạc Trường đứng sau ông, trái lại càng ngày càng cau mày lại.

“Triệu Văn Tuấn, biểu diễn kết thúc.”

“Bây giờ, ông chắc rất hiểu trực quan tôi hôm đó, làm thế nào đánh tàn phế Hàn Vũ rồi chứ.”

“Cuối cùng, tôi cảnh cáo ông một câu.”

“Động đến người thân của tôi, tôi khiến cả nhà hắn chết không có chỗ chôn!”

Tút. Cuộc gọi video bị ngắt, Triệu Văn Tuấn bên này cứng đờ ngồi trên sofa, cảm giác giống như là xem một bộ phim kinh dị khủng bố sợ hãi tột độ.

Anh hùng trong thế giới ngầm ở thành phố Bình Minh này, giờ phút này cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Ông hoàn toàn nghĩ không ra, thành phố Bình Minh khi nào lại xuất hiện một con sói thế này!

“Nhạc Trường.” Triệu Văn Tuấn gọi một tiếng.

Đôi mày đang cau có của Nhạc trường khẽ giãn ra, nói: “Tên Trần Hùng này, không đơn giản.”

“Bối cảnh?”

“Không, sức chiến đấu.”

Vừa rồi lúc Trần Hùng ra tay với đám người Đình Dũng kia, Nhạc Trường không rời mắt nhìn chằm chằm vào thủ đoạn của Trần Hùng.

Càng nhìn, anh ta càng cảm thấy ghê rợn!

“Cậu, có nắm được gì không?”

“Rất khó nói, nhưng, hắn ta hoàn toàn đáng để tôi ra tay.”

Vừa nói, Nhạc Trường vừa đi về phía bên ngoài biệt thực, nhưng Triệu Văn Tuấn gọi ngăn anh ta lại, nói: “Bây giờ thì bỏ đi, khi nào đánh, tôi sẽ thông báo cho cậu.”

“Vâng.”

Con người Nhạc Trường này rất dứt khoát, không có bất kỳ dây dưa nào.

Anh ta hoàn toàn nghe mọi mệnh lệnh của Triệu Văn Tuấn, Triệu Văn Tuấn chỉ đâu, anh ta liền đánh ở đó.

Sau khi Nhạc Trường rời đi, Triệu Văn Tuấn không ngừng xoa xoa hai bên thái dương, ông luôn cảm giác có chú gì đó không chắc chắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.