Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 236: Chương 236




“Người có thể tái sinh anh lần nữa.”

Nói xong, Trần Hùng dùng lực giữ chặt và đập mạnh lên đôi chân bị gãy của La Tiểu Hổ.

“Răng rắc”

“A!”

Tiếng trật khớp hòa cùng tiếng la hét thảm thiết của La Tiểu Hổ, trong màn đêm đen kịt cực kỳ chói tai.

“Xương của anh vẫn có thể nối lại được, trước tiên phải liên tục bẻ gãy tất cả, sau đó xương gãy mới mọc lại được!”

“Đương nhiên là tôi cần phối chế một loại cao đặc trị nắn lại xương để anh bôi, phải mất khoảng chừng một tháng.”

La Tiểu Hổ nhìn Trần Hùng với ánh mắt sửng sốt và ngạc nhiên, hoàn toàn không dám tin đó là sự thật.

Đôi chân gãy này có thể nối lại lần nữa ư? Đùa gì thế này?

Điều này nghe có vẻ nực cười, nhưng không hiểu sao, trái tim anh ta lại rất tin tưởng người đàn ông này.

Trong nửa tiếng đồng hồ, La Tiểu Hổ mất lần tỉnh lại trong cơn hôn mê, rồi lại ngất đi.

Cuối cùng, La Tiểu Hổ phát hiện ra rằng đôi chân vốn bị cong và biến dạng của mình đã trở nên thẳng tắp.

Trần Hùng nắn lại xương rồi cố định lại cho anh ta.

Anh ném một gói thuốc Bắc đã phối chế trước vào trong lòng của La Tiểu Hổ và nói: “Sau một tháng, anh có thể tự do vận động như trước.”

“Sau đó, anh có thể đi tìm người môi giới đó báo thù.”

“Sau khi báo thù xong, hãy đến “Chuồng chó” ở ngoại ô thành phố Bình Minh báo tin!”

Nói xong, Trần Hùng dưới sự tháp tùng của Hoàng Phương, lên lại xe bán tải.

Xe bán tải rời đi, Lộ Tiểu Hổ nhìn xe bán tải hồi lâu không hề có phản ứng.

Tất cả chuyện này như là mơ vậy. Trong nháy mắt, đã một giờ sáng! Nhà tù Hồng Thành, bên trong một căn phòng nhỏ tối tăm.

Qua ánh đèn dây tóc u ám, Trần Hùng mặt không cảm xúc nhìn một người đàn ông cạo trọc đầu, vẻ mặt dữ tợn ngồi đối diện.

“Tưởng Môn Thần, ngày mai anh sẽ bị xử bắn, có sợ không?”

“Nói cách khác, anh có hối hận không?”

Tưởng Môn Thần nhìn Trần Hùng với ánh mắt nghi ngờ.

Anh ta không biết người thanh niên kém anh ta vài tuổi đang ở trước mặt anh ta rốt cuộc là ai.

Tại sao cậu ta lại có năng lực lớn tới mức y có thể đến nhà tù thăm một tử tù như anh ta trong đêm khuya khoắt.

Chẳng qua là, dù sao thì anh ta cũng phải chết, trước lúc đó còn có thể có người đến nói chuyện với anh ta, Tưởng Môn Thần cũng không hề bài Xích.

“Đương nhiên là sợ chứ. Có ai mà không sợ chết đâu?” “Nhưng tôi không hối hận.”

“Hửm?” Trần Hùng khẽ cúi đầu.

Tưởng Môn Thần cười lạnh rồi nói: “Tôi là một người lao động nhập cư chẳng có văn hóa gì cả, thường ngày thật thà, yên phận, cực kỳ nhẫn nại.”

“Nhưng mà, con giun xéo lắm cũng quằn, cậu nói có đúng không?”

“Nhóm lao động nhập cư hiền lành, chất phác chúng tôi đã làm việc chăm chỉ trên công trường trong suốt một năm. Cuối cùng, chủ thầu không những không chịu trả tiền lương mà còn triệu tập một nhóm người và đánh mấy người anh em của tôi tàn phế.”

“Thậm chí, tên chủ thầu đó còn làm nhục và giết chết vợ tôi. Cậu nói xem tới nước này rồi, ai có thể nhịn được nữa?”

Nói đến đây, đôi mắt Tưởng Môn Thần đỏ ngầu, những giọt nước mắt chực trào.

“Tuổi tôi cũng không lớn lắm, năm nay chưa đến 30 tuổi, trước đây, mọi người toàn gọi tôi là Tưởng Thật Thà.”

“Nhưng bây giờ, tôi nghe nói mọi người đều gọi tôi là Tưởng Môn Thần, nói cho cùng là tôi đã dám giết chủ thầu cùng bảy tám tên côn đồ của hắn!”

“Cái tên Tưởng Môn Thần, bây giờ tôi thực sự rất thích nó!”

“Đúng thế, anh thích là tốt rồi, vậy sau này, anh cứ dùng luôn cái tên này đi”

Trần Hùng đứng lên, đặt một tờ giấy trước mặt anh.

“Nhớ kỹ địa chỉ này, “Chuồng chớ” ở ngoại ô thành phố Bình Minh.”

“Sau khi anh rời khỏi nhà tù này, hãy đến đó tìm tôi.”

“Rời khỏi đây?” – Tưởng Môn Thần kinh ngạc nhìn Trần Hùng, khóe miệng giật giật: “Cậu đang đùa tôi à?”

“Anh cho rằng tôi sẽ rảnh rỗi tới mức nửa đêm lại tới nơi xui xẻo như này để đùa với anh sao?”

Trần Hùng nhún vai nói: “Nhớ cho kỹ, ngày mai sau khi mặt trời mọc, mạng sống này của anh sẽ không còn thuộc về anh nữa.”

“Nó là của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.