Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 384: Chương 384




Tuy nhiên, Trần Hùng liếc mắt đã nhìn ra, hiển nhiên tất cả ngọc bội mà bà ta đang đeo đều được bán trên vỉa hè, tổng số tiền không vượt quá ba triệu đồng.

Chỉ có chiếc vòng ngọc trên cổ tay bà ta mới có chút giá trị, chắc là vật gia truyền.

Cuối cùng, Lưu Hi Khải, khoảng bốn mươi tuổi, đen và béo, với một sợi dây chuyền vàng lớn đeo trên cổ.

Trần Hùng cũng nhìn ra, dây chuyền vàng lớn đã thắt lại một vết đỏ trên cổ ông ta, hiển nhiên dây chuyền vàng lớn của ông ta cũng là giá.

“Ông hai, bà hai, cậu, chào mọi người.” Trần Hùng chào hỏi ba người này rất lễ phép.

Tuy nhiên, gương mặt của ba người không mấy đẹp đẽ.

Lưu Hi Khải nhìn lên nhìn xuống Trần Hùng, khinh thường nói: “Mày là Trần Hùng đúng không? Nghe nói trước đây mày là một người ăn xin. Thật sao?”

Mở miệng đã nói lời như vậy, Lưu Hi Khải này thật sự là không tôn trọng người ta.

Lưu Bảo Lâm cau mày ngay lập tức, ông ấy biết rõ bối cảnh của Trần Hùng.

Ngay khi ông ấy định nói giúp Trần Hùng, bà hai là Lâm Thục Cầm đã dẫn đầu mở miệng nói lời âm dương quái khí.

“Hôm nay trời nóng, cậu mời đến đây không biết mua mấy chai nước sao. Điểm ấy cũng không có quy củ gì sao?”

Ấn tượng của Trần Hùng về hai người họ đã giảm đi đáng kể.

Chẳng trách mẹ vợ anh, Lưu Ánh Nguyệt, lại không hài lòng với họ như vậy, dường như là có lý do.

Đây rõ ràng mấy người hèn hạ mà. Thấy chỉ có một mình Trần Hùng đến đây, Lâm Thục Cầm nói tiếp: “Sao cậu lại chỉ có một mình?”

“Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng, tại sao họ không đến đón chúng ta?”

Mặc dù Trần Hùng cảm thấy không thoải mái, nhưng anh cũng không thèm so đo một người già như vậy.

Anh vẫn cười và trả lời: “Mẹ và bọn họ đang nấu ăn ở nhà.”

“Nấu nướng?”

Lần này không chỉ có Lâm Thục Cầm, mà cả ông hai Lưu Tất Lâm, người ở một bên, đều nhìn xuống.

“Ăn ở nhà?”

“Vâng, có vấn đề gì không a?”

Trần Hùng khó hiểu.

Lâm Thục Cầm khịt mũi, có vẻ khó chịu.

Sau đó bà ta quay đầu nhìn về phía Lưu Bảo Lâm bên cạnh nói: “Cậu ba à, cậu nói gia đình Lưu Ánh Nguyệt sống trong một biệt thự.”

“Tại sao còn không đi ra ngoài ăn?”

“Tôi tưởng cậu định mời chúng tôi đến khách sạn năm sao ăn tối, vậy mà lại là ăn ở nhà.”

“Sớm biết vậy tôi đã không đi thật xa đến để chịu tội.” Khuôn mặt Lưu Bảo Lâm có chút xấu xí.

Con gái và cháu gái của ông có mời gia đình các người không? Ai đã mặt dày đòi đi theo chứ.

Bây giờ nói lời này có phải là lời người nói không?

Ông ấy đã chịu đựng gia đình anh trai thứ hai của mình trong nhiều năm, và đôi khi ông ấy không thể nhịn được.

“Tiệc tân gia nên ăn ở nhà mới có không khí.”

Người mợ ở một bên vội vàng hòa giải: “Thời gian không còn sớm, chúng ta tới đó đi.” Trần Hùng vội vàng nói: “Đúng vậy, hôm nay nóng nực, đừng đứng ở đây nữa, nhanh lên xe đi, có điều hòa, ở trên đó mát hơn.”

“Hừ, giống như thể điều hòa báu lắm ấy!”

Lưu Hi Khải khịt mũi lạnh lùng và liếc nhìn Trần Hùng với vẻ khinh thường.

Rồi ông ta nói như sai bảo ai đó: “Mày làm gì ở đây, đưa chìa khóa xe cho tao.

Trần Hùng: “2”

“Lên xe trước đi. Vừa không nghe thấy mẹ tạo kêu khát à. Sao không mau đi mua vài chai nước?”

“Hãy nhớ, đừng mua nước giả mấy ngàn đồng. Tôi muốn uống nước suối tự nhiên.”

“Thêm đá!”

Trần Hùng: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.