Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 83: Chương 83




Giọng nói của Lâm Tú Minh rất chói ta, điều này làm dấy lên sự bất mãn của nhiều nhân viên của Tập đoàn Ngọc Thanh đang có mặt tại đó.

Ngay cả những vị khách ở hai bàn khác cũng cau mày nhìn sang đây.

Lâm Ngọc Ngân ở cửa cũng có hơi sốt ruột, đây là tiệc lớn hai mươi bàn, cuối cùng ngồi không đến 1 phần 3, thật sự quá xấu hổ.

Lâm Ngọc Ngân vô thức muốn lấy điện thoại ra hỏi thăm tình hình, nhưng lại bị Trần Hùng ngăn lại.

“Đừng có vội, còn chưa đến giờ cơm mà.”

“Nhưng mà, Trần Hùng, đến tận bây giờ, những người mà em mời, chưa ai đến cả.”

“Chẳng lẽ là trên đường đi bọn họ đã xảy ra chuyện?”

“Ha ha, khu xưởng này đường tám làn xe, lái xe thong thả, sóng yên biển lặng, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Trần Hùng bĩu môi, nói: “Hầu hết những người em mời đều có giao dịch làm ăn với tập đoàn Hiển Lâm, rõ rành rành người nhà họ Lâm “chào hỏi” bọn họ hết rồi còn gì?”

“À..”

Lâm Ngọc Ngân phản ứng ngay lập tức.

“Vậy thì ý của anh là, những người mà em mời chắc chắn sẽ không đến?”

Lâm Ngọc Ngân rất buồn, thậm chí có chút tức giận.

Mọi người là người một nhà, máu mủ tình thâm, tại sao người thân nhà họ Lâm lại hết lần này đến lần khác đối địch với mình?

Lâm Ngọc Ngân tôi trộm cướp hay chiếm đoạt gì nhà họ Lâm các người hả? “Đừng lo lắng, tất cả mọi người sẽ tới, không thiếu một người!”

Trần Hùng làm sao có thể không biết thủ đoạn nhỏ này của nhà họ Lâm, cho nên ngay từ hôm qua, anh đã yêu cầu Hà Thái Trung thu xếp chu toàn.

Những người mà Lâm Ngọc Ngân mời đến, muốn nể mặt nhà họ Lâm hay là nể mặt nhà họ Hà?

Không đến? Trừ khi là không muốn lăn lộn ở thành phố Bình Minh này nữa. Bên kia, người nhà họ Lâm đã sớm nở hoa.

Đã mười một giờ, khách vẫn rải rác, đến bây giờ còn chưa tụ đủ ba bàn, hôm nay, cái gọi là tập đoàn Ngọc Thanh, thật sự rất xấu hổ.

“Ông ơi, đúng là mặt mũi của ông rất lớn. Một khi ông mở miệng, người hợp tác trong ngành sản xuất thời trang này của thành phố Bình Minh, không ai dám đến.”

“Lâm Ngọc Ngân là cái thá gì, dám tự lập công ty riêng, thật là không biết tự lượng sức mình.”

Lâm Danh Sơn khẽ gật đầu, và nói: “Lần này Ngọc Ngân làm chuyện rất quá đáng, nó thật sự khiến tôi thất vọng.”

“Thông qua cơ hội này, dạy cho con bé đó một bài học thích đáng.”

“Nếu không thì nó thật sự không biết trời cao đất dày là gì đâu!”

“Nói sao thì Lâm Danh Sơn tôi cũng coi như là ngôi sao sáng trong ngành sản xuất thời trang ở thành phố Bình Minh, không ít người vẫn phải nể mặt tôi.”

Tuy nhiên, ngay sau lời nói tự mãn của Lâm Danh Sơn, ở cửa, lần lượt những chiếc BMW lái vào bãi đậu xe.

Chỉ trong vài phút, sáu bảy người đã đến.

Người lái chiếc BMW này chắc chắn không phải hạng xoàng.

“Chủ tịch Lục Xuân Phong của Trang sức Xuân Phong gửi tặng một lẵng hoa tươi quý, cầu chúc Tập đoàn Ngọc Thanh trăm hoa đua nở, phú quý cuồn cuộn.”

“Châu Tuấn Dương, chủ tịch của nhà máy may mặc Quân Dương, tặng một bắp cải ngọc bích cho tập đoàn Ngọc Thanh nhân tài hội tụ, khai trương may mắn.”

“Vương Siêu, chủ tịch Tập đoàn Vương Thụy, tặng một “chiêu tài miêu”

bạc, chúc Tập đoàn Ngọc Thanh cả năm phát tài.”

“Tập đoàn Trần…”

Đích thân những ông chủ của các xưởng may lớn ở thành phố Bình Minh đến tặng quà và chúc phúc.

Vài phút trước, khung cảnh vốn có vẻ tiêu điều, bây giờ bỗng trở nên sôi động.

“Tổng giám đốc Ngân, chúc mừng, chúc mừng.”

Lâm Ngọc Ngân rất ngạc nhiên vì những người này là những người cô đã liên hệ trước đó.

Chẳng phải nhà họ Lâm đã giở trò sau lưng, “chào hỏi” với họ trước rồi hay sao?

Sao cuối cùng ai cũng đến vậy?

Mặc dù khó hiểu nhưng Lâm Ngọc Ngân cũng không nghĩ nhiều, vội vàng mời bọn họ vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.