Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1307: Chương 1307: Con thích cả em trai lẫn em gái




Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đến Tô Hàng đã lâu nhưng vì trong thời gian này bọn họ bận rộn nhiều việc nên vẫn không rảnh để quay về Bình Minh.

Kể từ đó, bọn họ và Lâm Thanh Thảo chỉ có thể nói chuyện qua video call vào buổi tối. Biết cha mẹ mình đã về, người vui nhất là Lâm Thanh Thảo, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân vừa vào cửa là cô bé lập tức lao vào lòng bọn họ, làm nũng đủ kiểu.

Con nít là thế, bất kể là không được gặp cha mẹ bao lâu, chỉ cần cha mẹ vừa về là không để ý đến ai, chỉ muốn ở cùng với cha mẹ. Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng đã chuẩn bị thức ăn đầy bàn, biết Lâm Ngọc Ngân mang thai, bọn họ cũng rất vui vẻ.

Buổi tối, cả nhà hòa thuận vui sướng ăn cơm tối. Lúc đi ngủ, Lâm Thanh Thảo chen vào giữa Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, liên tục vuốt ve bụng Lâm Ngọc Ngân, nói chuyện với em trai trong bụng. Thấy vẻ nghiêm túc của cô bé, hai người đều bật cười.

“Thanh Thảo, bây giờ em trai còn chưa thành hình, con chờ qua một thời gian nữa, em trai lớn rồi, Thanh Thảo kể chuyện cho em trai nghe tiếp được không?”

“Vâng ạ!”

Lâm Thanh Thảo gật đầu thật mạnh: “Nhưng mà cha mẹ ơi, hai người chắc chắn rằng đây là em trai ạ? Có thể là em gái không ạ?”

Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân ngẩn ra, bọn họ không ngờ một cô bé nhỏ như thế này lại hỏi câu hỏi đó.

“Vậy Thanh Thảo thích em trai hay em gái?” Trần Hùng hỏi.

Cô bé ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Con thích cả em trai lẫn em gái.”

“Ha ha ha!”

Trần Hùng hôn vào mặt Lâm Thanh Thảo một cái, nói: “Nếu trong bụng mẹ con là em trai, sau này cha và em trai sẽ bảo vệ Thanh Thảo và mẹ.”

“Nếu trong bụng mẹ là em gái, sau này cha sẽ bảo vệ ba người.”

Trần Hùng ở lại Bình Minh ba ngày, trong ba ngày này, anh sống rất vui vẻ, cực kỳ ấm áp. Nếu có thể, anh muốn sống yên bình với vợ con mình như những người bình thường. Nhưng chuyện này không có khả năng, Trần Hùng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, còn có rất nhiều mục tiêu cần hoàn thành.

Cái gọi là người trong giang hồ không thể vì mình, đây là một con đường không thể quay về, nếu đã bước lên thì chỉ có thể liên tục đi về phía trước, không thể dừng lại.

Ba ngày sau, Trần Hùng về đến Tô Hàng.

“Ngọc Ngân sao rồi, nôn nhiều không?” Viên Trọng Chi ngồi trong đình nghỉ mát hỏi, rót một cốc trà cho Trần Hùng.

“Cũng tạm.” Trần Hùng cười nói.

“Chú bảo Đao Kiệt đưa Quân Dao về tỉnh Tam Giang, con bé đó rất ngang tàng, ban đầu còn không chịu, sau đó bị chú dạy một hồi mới nghe.”

Trần Hùng gật đầu nói: “Trận chiến một tháng sau với Thái Tuế đúng là rất nguy hiểm, chú Viên, hay là chú cũng về Tam Giang đi, dù gì bây giờ tất cả những gì bên này đã xác định rồi, chỉ chờ trận quyết chiến cuối cùng thôi.”

“Cháu chê chú không có võ à?” Viên Trọng Chi nheo mắt nhìn Trần Hùng.

Trần Hùng cười nhún vai, nói: “Cháu không có ý này, chỉ là chú có người nhà.”

“Chú không có chắc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.