Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1212: Chương 1212: Đao đầu rồng




“Một lát nữa đành làm phiền ngài đây.”

“Yên tâm đi.”

Ngụy Tuấn đặt ly trà xuống, thuận tay sờ lên thanh đao đầu rồng bên hông.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, rất nhanh đã thấy Uông Trình cùng một nhóm gần hai mươi người hung hăng đi vào phòng khách.

Hai con chó hoang được Phó Văn Lâm nhặt về không ngừng sủa inh ỏi, sắc mặt Uông Trình trầm xuống, chém hai đường khiến tụi nó trong nháy mắt gục xuống vũng máu.

“Phó Văn Lâm, giờ chết của ông đến rồi!”

Uông Trình xách thanh đao dính máu kia, dẫn theo đám người tiến vào, vẻ mặt hắn dữ tợn, đặc biệt lúc nhìn thấy Phó Văn Lâm, ánh mắt dường như muốn phóng ra lửa tới nơi.

“Phó Văn Lâm, ông quá là to gan rồi, vậy mà dám ra tay với tập đoàn Ngọc Tề bọn tôi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ông.”

“Đưa ông ta đi, không được để sót người nào trong biệt thự.”

Uông Trình vừa ra lệnh, hai mươi tên phía sau hắn hung hăng xông tới phía Phó Văn Lâm.

Mà ngay lúc này, Ngụy Tuấn đang ngồi trên ghế nhã nhặn uống trà chợt chậm rãi đứng lên, tay phải như cũ mà vuốt ve thanh đao đầu rồng.

Giây tiếp theo, đao ra khỏi vỏ!

Một đao bổ ra chỉ nghe được một tiếng kêu thất thanh chợt vang lên, một người đàn ông liền bay ra ngoài giống như vừa bị một chiếc xe chạy nhanh đến đụng vào.

Không khí… đột nhiên tĩnh lặng dị thường.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đây rốt cuộc là chuyện gì, chỉ một đao lại có thể tạo ra uy lực kinh hãi như vậy.

Đang lúc đám người này còn hoảng sợ, Ngụy Tuấn đã động đậy thanh đao trên tay, tốc độ ra tay của ông ta tuy chậm chạp nhưng trên thực tế vẫn rất ác liệt.

Hơn nữa mỗi chiêu nhìn có vẻ bình thường nhưng góc độ lại rất xảo quyệt, khiến cho những cao thủ cũng khó có thể né tránh được.

Dĩ nhiên đặc điểm lớn nhất của trọng đao chính là sức mạnh của nó, Ngụy Tuấn mỗi ngày từ sáng đến tối chỉ luyện tập một động tác là vung đao.

Ban đầu mỗi ngày ông ta có thể vung hơn mười ngàn lần, nhưng thời gian càng trôi, tốc độ vung đao của ông cũng ngày càng chậm, ngược lại sức lực vung ra lại càng ngày càng lớn.

Đơn giản mà nói thì một đao hiện tại của Ngụy Tuấn, nếu dùng toàn lực thì có thể một nhát chém người sống thành hai.

Tiếng kêu thảm vang lên khắp bốn phía, liên tục có người bị Ngụy Tuấn chém bay ra ngoài, cảnh tượng bây giờ chẳng khác gì một chiếc xe chở hàng cả tấn đang tùy ý nghiền ép bọn họ.

Chỉ chừng hơn mười giây, đám thuộc hạ của Uông Trình đã muốn sụp đổ.

Những người này đại đa số đều là người của thế giới ngầm tại Tô Hàng, thường ngày giỏi nhất là đùa bỡn hành hạ người khác, nhưng bọn họ lại không chịu nổi loại vừa ra tay liền chết người này.

Không tới một phút, sau khi nhìn thấy một màn chém người lưu loát kia của Ngụy Tuấn, đám còn lại hoảng loạn vứt bỏ vũ khí, dần dần lui đến cửa phòng khách.

“Này con mẹ nó là chuyện gì vậy?”

“Sao lại có người giống với Dương Đạo ở đây?”

Lúc này Uông Trình cũng không hiểu nổi, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được Phó Văn Lâm vậy mà mời được một cao thủ cấp cao như vậy đến bảo vệ mình.

Hắn không biết Ngụy Tuấn là ai, bởi vì trước kia ở Tô Hàng hắn vẫn chưa từng thấy qua người nào hung hãn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.