Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 842: Chương 842: Đến một người giết một người




Trần Hùng cười rồi trả lời: “Cha đương nhiên biết tiếng Anh rồi, vậy Thanh Thảo nói cho cha nghe xem, mấy ngày nay con đã học được những từ đơn tiếng Anh nào khi ở trường vậy?”

“Rất là nhiều ạ.”

Lâm Thanh Thảo vừa nói vừa giơ đầu ngón tay của mình ra.

“Xe hơi: car, xe lửa: lửa car, xe tải: lửa lớn car…”

Trần Hùng: “?”

“Cha là cha father, mẹ là mẹ mather.”

“Con mèo nhỏ là mèo nhỏ cat, con gà con là con gà con chicken.”

“Con vịt con thì vịt con cạp cạp, con mèo con thì mèo con meo meo, con chó con thì chó con gâu gâu…”

Trần Hùng: “?”

Ngay lúc Trần Hùng đang hưởng thụ thời gian hạnh phúc ở bên cạnh với con gái thì điện thoại của anh bỗng dưng vang lên.

Mấy ngày nay, Trần Hùng khác nhạy cảm với tiếng chuông điện thoại reo lên, bởi vì có một trận bão táp đang ấp ủ, mỗi khi điện thoại của Trần Hùng vang lên thì anh liền biết chắc chắn sẽ không có chuyện tốt lành gì.

Nhưng lần này là do Tám ngón tay điên gọi đến.

Trần Hùng đứng dậy và đi ra ngoài ban công rồi nhấn nút nghe máy.

“Trần Hùng, Kiều Tùng Châu chết rồi, giống như những gì anh nghĩ vậy, Kiều Tiết Dũng đã giết chết ông ta, hiện giờ Thập Nhị Sinh Tiêu nhà họ Kiều chỉ còn là Ngũ Sinh Tiêu thôi, tình hình bên trong của nhà họ Kiều đã bị giảm bớt đi rất nhiều.”

Tất cả những điều này sớm đã trong dự đoán của Trần Hùng, nhưng anh cũng có phần khâm phục Kiều Tiết Dũng, lại có thể giết chết Kiều Tùng Châu.

Trần Hùng trả lời: “Thập Nhị Sinh Tiêu nhà họ Kiều chỉ nghe theo ông chủ nhà họ Kiều, chứ không đồng nghĩa với toàn bộ sức mạnh của nhà họ Kiều.”

“Toàn bộ nhà họ Kiều vẫn còn vài nhánh, trong mỗi nhánh đều có rất nhiều cao thủ, mặc dù nhà họ Kiều này vẫn chưa thể xem là gia tộc quyền thế bậc nhất ở miền Nam, nhưng kết cấu của gia tộc họ đã vô hạn tiến gần đến kết cấu của gia tộc quyền thế bậc nhất.”

“Nhưng mà Tám ngón tay điên, điều chủ yếu mà tôi bảo anh đi điều tra không phải là chuyện này, anh biết cái gọi là Thập Nhị Sinh Tiêu nhà họ Kiều thì tôi hoàn toàn không xem là gì cả.”

Tám ngón tay điên ở đầu dây bên kia cười khúc khích và nói: “Anh nóng lòng như thế sao? Tôi cũng đã làm rõ thân phận và lai lịch của hai người mà anh muốn điều tra rồi, tôi nghĩ, chắc anh cũng đoán được họ đến từ đâu.”

“Miền Bắc.” Trần Hùng trực tiếp nói ra: “Lẽ ra tôi phải đoán ra từ sớm rồi.”

“Đúng vậy, nhà họ Trần ở miền Bắc.”

Tám ngón tay điên trả lời: “Hai người đó tên là Cùng Kỳ và Hoả Phượng, là cánh tay trái phải đắc lực của Bôn Lôi, một trong Ngũ Hổ Tướng của nhà họ Trần miền Bắc.”

“Ngũ Hổ Tướng Bôn Lôi.”

Khi nhắc đến cái tên này, trên mặt của Trần Hùng lộ ra vẻ ghê tởm, nhưng vẻ ghê tởm đó này lại dần trở nên dịu dàng xuống.

Lần trước ở Giang Thành, nhà họ Trần đã phái Lục Tấn, một trong Ngũ Hổ Tướng đến đối phó mình, muốn bắt mình về nhà họ Trần, nhưng cuối cùng thì Lục Tấn đã bị Trần Hùng giết chết, giáng một cái tát thật mạnh vào nhà họ Trần.

Suốt mấy tháng sau, nhà họ Trần cũng không có bất kỳ động thái gì, giờ đây, họ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Chỉ là Trần Hùng cũng không ngờ rằng, lần này, nhà họ Trần sẽ dùng cách này để đối phó với Trần Hùng, xem ra, kiểu suy nghĩ của gia tộc quyền thế bậc nhất ở miền Bắc, chắc chắn cũng không phải thứ mà người bình thường có thể suy đoán được.

“Đến hết đi.”

Trần Hùng nhìn về bầu trời sau cơn mưa ở nơi xa xăm, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Dù sao thì tôi sớm đã nói rồi, nếu muốn đến thì tốt nhất đến người không sợ chết.”

“Bởi vì bọn họ đến một người thì tôi sẽ giết một người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.