Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1150: Chương 1150: Giết người không chớp mắt




Thích Trùng thu tay lại, máu không vương lên người, sau đó đi về phía Tô Cẩn Lương.

“Cô chủ, cô không sao chứ?”

“Thích Trùng, sao anh lại ở đây?”

Nước mắt chảy dài trên má của Tô Cẩn Lương, sau đó cô ta ôm chầm lấy Thích Trùng.

Lúc này trong lòng Thích Trùng bỗng rối bời, hai tay không biết nên đặt ở đâu: “Cô chủ, cô…”

“Thích Trùng, nếu anh đến chậm một bước, có lẽ tôi đã tiêu rồi.”

“Cô chủ, tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cô chủ.”

Một lúc lâu sau, Tô Cẩn Lương mới buông Thích Trùng ra, bởi vì lúc này, cách đó không xa có mấy người mặc đồ đen chạy về phía bên này.

Tổng cộng có năm người đến, những người này lẽ ra là được nhà họ Tô đặc biệt bố trí bên cạnh Tô Cẩn Lương để âm thầm bảo vệ cô ta, nhưng bởi vì hai ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện nên đám vệ sĩ này không kịp trở tay.

“Thưa cô chủ, chúng tôi đến muộn rồi, xin cô chủ tha tội.”

Người đàn ông dẫn đầu bước tới chỗ Tô Cẩn Lương, căng thẳng cất lời.

“Mấy người làm cái trò trống gì vậy?”

Tô Cẩn Lương lúc này so với vừa rồi giống như là một người khác, giơ tay tát một cái vào mặt tên vệ sĩ: “Tôi mẹ nó vừa rồi suýt chút nữa đã bị giết rồi, anh có biết không?"

“Thưa cô chủ, xin cô chủ tha tội.”

Mấy vệ sĩ này đều quỳ xuống đất.

“Đứng dậy trước đi, lát nữa tôi sẽ xử lý mấy người sau.”

Tô Cẩn Lương mắng một trận, sau đó nhặt một con dao trên đất đi tới chỗ đám người lực lưỡng đang nằm dưới đất kêu thảm.

“Nói cho tôi biết, ai đã phái anh tới đây?”

Người đàn ông to con với gương mặt dữ tợn nói: “Không… Không nói được.”

Phập, Tô Cẩn Lương đâm xuống, người đàn ông đó đã ngã trên vũng máu ngay tại chỗ.

Người phụ nữ này quá tàn nhẫn, giết người cũng không chớp mắt.

Sau đó cô ta đi về phía một người khác, còn chưa kịp lên tiếng, người đó đã hoảng sợ hét lên: “Là Tô Huyền Minh, là Tô Huyền Minh đã sai chúng tôi đến giết cô."

“Cô Tô, cô muốn biết điều gì tôi cũng sẽ nói ra hết, xin cô đừng giết tôi.”

“Tôi chưa từng nói rằng nếu anh khai ra người đứng đằng sau sai khiến thì sẽ tha mạng cho anh.”

Phập, lại thêm một nhát nữa, gã đàn ông to con cũng giống như thế ngã trên vũng máu.

Lúc này, những tên đang nằm trên mặt đất còn lại đều khóc lóc, người phụ nữ này là ma quỷ đầu thai thành hay sao?

“Xử lý tất cả bọn họ hết cho tôi, nếu một tên chạy thoát, mấy người đều sẽ phải chết.”

Tô Cẩn Lương chẳng buồn động tay nữa, cô ta ra lệnh cho vệ sĩ, sau đó ném con dao trên tay sang một bên, xoay người đi về phía chiếc Bentley màu đỏ.

Mà lúc này, Thích Trùng đang ngồi trên ghế phụ lái trong chiếc Bentley, nhắm mắt lại, trong miệng không ngừng niệm chú gì đó.

“Thích Trùng, anh đang siêu độ cho những người này sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ niệm chú của Thích Trùng, Tô Cẩn Lương không nhịn được bật cười, đôi khi cô ta cảm thấy Thích Trùng thật ngốc nghếch và đáng yêu.

Tuy nhiên, Thích Trùng vẫn tiếp tục niệm, mãi cho đến khi niệm xong, sau đó anh ta mới quay sang nhìn Tô Cẩn Lương nói: “Cô chủ, đây là Tịnh Nghiệt Chú, tôi đặc biệt niệm riêng cho cô chủ.”

Tô Cẩn Lương sững sờ mất hai giây, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của cô ta dường như đột nhiên bị chạm đến, khẽ rung động.

“Thích Trùng, là những người đó đến giết tôi trước, bọn họ đáng phải chết.”

“Hơn nữa, tôi không tin trên đời này có địa ngục, nếu thật sự có, Tô Cẩn Lương tôi không muốn xuống địa ngục, Diêm Vương cũng không thể làm gì được tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.