Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1863: Chương 1863: Hồi tưởng lại




Bà cụ nhìn anh giống như là nhìn một sao xui xẻo, trong ánh mắt tràn ngập sự chán ghét.

Mà Yến Linh Ngọc và Trần Kỳ Lâm đứng bên cạnh thì đều nở nụ cười lạnh lùng, hận không thể đánh Trần Hùng ngã xuống vực sâu muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được.

Chỉ có Trần Tôn Long vì để bảo vệ anh mà thậm chí không tiếc quỳ gối trước mặt bà cụ, cầu xin bà ta tha cho Trần Hùng một con đường sống, vậy mà bà già đáng chết kia lại là một người có trái tim sắt đá, cho dù Trần Tôn Long có cầu xin như thế nào, bà ta cũng nhất quyết không chịu thay đổi quyết định của mình.

Cuối cùng Trần Hùng vẫn là bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, thậm chí còn bị phái người đuổi giết.

Nếu không phải là trên đường Trần Tôn Long âm thầm phái người đi theo bảo vệ, thì có lẽ là Trần Hùng đã sớm chết rồi.

Nghĩ tới những thứ này, Trần Hùng nở nụ cười, anh hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Trần Tôn Long, thật sự không biết là tôi nên cảm ơn ông, hay là nên hận ông mới đúng đây."

"Thật ra thì mười năm trôi qua, rất nhiều sự thù hận cũng đã sớm bị phai bớt đi, nhưng mà vì sao ông cứ hết lần này tới lần khác phải xuất hiện ở trước mặt của tôi, nói chuyện máu mủ tình thâm với tôi, ông nghĩ rằng những điều mà ông làm đây đều không phải là vì bản thân mình hay sao."

Trần Hùng ném tàn thuốc ở trong tay sang một bên, tiếp tục nói: "Ông nội, anh cả, năm đó hai người một đi không trở lại, bây giờ hai người đã đi đến nơi nào rồi, có còn sống ở trên thế giới này hay không?"

"Nếu như hai người vẫn còn ở nhà họ Trần, thì có lẽ cả nhà chúng ta cũng sẽ không có biến thành dáng vẻ như bây giờ có đúng không?"

Trong lòng Trần Hùng cũng thấy vô cùng mâu thuẫn, dù sao thì lòng người cũng đều được làm bằng xương bằng thịt.

Lúc ở nước ngoài, cho dù Trần Hùng có gặp bất kỳ đối thủ nào, cũng đều có thể ung dung mà đối mặt, hơn nữa đã là kẻ thù, thì anh cũng sẽ không nhân từ nương tay một chút nào, muốn giẫm lên, thì phải giẫm lên làm cho đối phương muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được, đạp ngã bọn họ xuống tận tầng mười tám của địa ngục, hoàn toàn giết chết họ.

Phong cách làm việc như vậy cũng đặt nền móng giúp cho điện Đức Hoàng có thể thống trị ở nước ngoài.

Nhưng lần này khi Trần Hùng trở lại phương bắc thật sự đối mặt với nhà họ Trần, trái tim của Trần Hùng thật giống như là đã mềm đi.

Dù sao thì cũng là máu mủ tình thâm!

Anh cứ như vậy mà dựa người vào trước cửa sổ, mơ mơ màng màng ngủ, đến ngày thứ hai lúc anh tỉnh lại thì trời đã sáng.

Hôm nay đã bắt đầu bước vào mùa hè, mặc dù thời tiết ở phương bắc không nóng bức bằng phương nam, nhưng mà mặt trời lúc sáng sớm vẫn mang đến một ít cảm giác nóng hừng hực như cũ.

Ánh mặt trời chiếu xuống trên người Trần Hùng, khiến cho anh từ từ tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Anh mơ mơ màng màng mở hai mắt của mình ra, đầu vẫn đau nhức, tình huống đau nhức đầu sau khi uống rượu giống như này, đã nhiều năm rồi không có xuất hiện ở trên người Trần Hùng.

Anh vừa mới tỉnh dậy không lâu, điện thoại di động lập tức vang lên.

Anh cầm điện thoại di động lên, chuyển động trượt nút trả lời cuộc gọi, người gọi điện thoại tới là Viễn Trọng Chi: "Trần Hùng, chú đã nhận được tin tức về chuyện ngày hôm qua giữa cháu và nhà họ Trần ở phía trên sông Tùng Hà."

Trần Hùng ngẩn ra, nói: "Chú Chi, chú thật đúng là thần thông quảng đại mà, chú ở xa như vậy mà cũng có thể nhận được tin tức sao?"

Viễn Trọng Chi trả lời: "Mặc dù hai phe nam bắc rất ít khi qua lại với nhau, nhưng mà bọn chú vẫn có một chút buôn bán ở phía phương bắc bên kia, đồng thời ở phía phương bắc bên kia cũng có không ít cơ sở ngầm của bọn chú."

"Trần Hùng, hôm qua cái tên Trần Kỳ Lâm kia lại có thể làm ra được chuyện điên cuồng như thế, mà trên thực tế, mặc dù là cháu thắng cái tên Nhậm Thiên Thanh đó, nhưng mà ở nửa hiệp sau, thật ra lại là cháu bị Trần Kỳ Lâm áp chế, dẫn đến việc rơi vào thế bị động, cháu có thừa nhận sự thật này hay không?"

Những lời này của Viễn Trọng Chi khiến cho Trần Hùng hơi nhíu mày lại, trên thực tế anh cũng đã nghĩ tới cái vấn đề này.

Ngày hôm qua nhìn như là Trần Hùng thắng, nhưng trên thực tế thì Trần Hùng thật sự là vô cùng bị động.

"Chú Chi, chú có lời gì thì nói rõ ra đi." Trần Hùng nói.

Viễn Trọng Chi nói: "Hôm qua cái tên Trần Kỳ Lâm cuối cùng trực tiếp nổi điên lên, nếu như mà cậu ta đã thật sự muốn giết ai, thì có thể làm chuyện đó mặc kệ hậu quả ở phía sau, mà cháu lại vẫn luôn ở trong thế bị động, bởi người đứng ở bên cạnh cháu chính là Thanh Cảnh Môn, mà Thanh Cảnh Môn là phải làm việc theo quy củ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.